“Là ta không cho bọn họ tới hả?
Tức giận với ta làm gì?"
Mấy kẻ còn lại thấy thế thì vô cùng suy sụp.
Tên Triệu Tử Thông này thật vô lý.
Đúng lúc đó.
Trong đầu bốn người họ bỗng truyền tới một giọng nói biếng nhác.
“Có người đến đây!”
Bốn người không tốn thời gian ở đây nữa, bọn họ giết sạch những kẻ còn sót lại rồi ngẩng đầu nhìn về nơi xa xăm.
Khu vực bát ngọc khống chết dần tỏa sáng rực rỡ, một chưởng khổng lồ dài tới trăm dặm giáng thẳng từ trên trời xuống đánh nát ánh sáng từ chiếc bát ngọc kia.
Rồi nó tiếp tục đập xuống mặt biển.
Trong chốc lát.
Trong phạm vi ngàn dặm quanh đó, đại dương cuồn cuộn, sóng đẩy lùi mọi vật xung quanh.
Mỗi một con hải thú trong đại dương đều bị cơn sóng dữ nghiền thành đống thịt vụn, trải dài ngàn dặm đại dương không một sinh vật tồn tại.
Đến cả bốn người Phương Thư Thanh, Phương Thư Mạn, Ứng Ngưng Vũ và Triệu Tử Thông không thể không bày ra hào quang bảo vệ đỡ lấy sức mạnh của chưởng đó.
Thậm chí, khi một chưởng ấy khuấy động cả ngàn dặm đại dương, cách mấy vạn lý, ngoài mười ngàn dặm, mặt biển dữ dội không ngừng nghỉ.
Trên một hòn đảo nào đó, một đám dân bản địa đều trợn mắt há hốc mồm, không biết chuyện gì cả.
Đã xảy ra chuyện gì thế?
Hải Thần đại nhân tức giận ư?
“Tiên Đế!”
Phương Thư Thanh thong dong ngẩng đầu lên nhìn.
Ở giữa bầu trời kia.
Giữa sóng biển cuồn cuộn dữ dội có bốn người xuất hiện.
Bốn người kia có vóc người vạm vỡ, làn da không giống với người bình thường nhưng gương mặt lại rất giống.
Không thể nhận ra bọn họ là Dị tộc.
“Cố Thanh Huyền”.
Thấy người, Triệu Tử Thông bèn cười bảo: “Con cái của ngươi chết sạch rồi à?
Có phải cảm nhận được gì đó nên chạy tới đây xem thử hả?”
Trong bốn người kia có một người từ từ bước ra.
Người nọ có phong thái thanh tao, vóc người mảnh khảnh, trông ngoài bốn mươi tuổi, mặt mày lạnh lùng nhưng đầy kiêu ngạo.
Ông ta chỉ đứng ở đó thôi mà như có thể áp đảo cả đất trời rộng lớn này.
“Tay của Thần Môn dài thật đấy!”
Ánh mắt Cố Thanh Huyền lạnh lẽo.
Ông ta cảm nhận được cái chết của đứa con đầu Cố Nguyên Sinh, đứa thứ ba Cố Nguyên Minh và đứa thứ tư Cố Nguyên Khánh, giờ cảm giác được khí tức của Cố Nguyên Triết cũng rất mong manh, vậy nên mới buông bỏ việc khẩn cấp trước mắt rồi nhanh chóng chạy tới biển Nam Thiên.
Chuyện ở biển Nam Thiên vốn đã được lên kế hoạch chặt chẽ chu đáo rồi.
Nhưng Cố Thanh Huyền lại không biết nguyên nhân do đâu mà lại đi lệch đường ray.
Ông ta là thành phần cao cấp của U Cổ tộc, nên tất nhiên sẽ phụ trách nhiệm vụ khác.
Việc triển khai kế hoạch ở biển Nam Thiên lần này đã được Huyết Nguyệt tộc, Linh Đồng tộc và U Cổ tộc bàn bạc rồi, đáng lẽ không có gì ngoài ý mới đúng! Nhưng bây giờ, khi thấy người của Thần Môn xuất hiện ở đây, Cố Thanh Huyền cảm thấy... chuyện không đơn giản như vậy.
“Cố Vân Kiếm đâu rồi?”