May là vẫn giải quyết xong.
Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần dẫn theo bốn người bước tới chỗ Tần Ninh.
“Mới không gặp bao lâu mà sao ngươi tới Ngọc Tiên đỉnh phong rồi?”
Đến bây giờ Bạch Hạo Vũ cũng không dám tin những gì xảy ra trước mắt mình.
Khi trước, lúc còn ở ngoài đảo, bọn họ thấy thực lực của Tần Ninh là Nhập Ngọc sơ kỳ.
“Có gặp kỳ ngộ”.
Tần Ninh cầm đao kiếm, để ý xung quanh, không nói gì thêm.
Bạch Hạo Vũ còn muốn hỏi cái gì đó, nhưng tình hình hiện tại khá phức tạp nên chưa hỏi được gì, thôi thì tiện thể quan sát kỹ xung quanh xem sao.
“Lối vào tầng thứ ba...”, ở bên trái có một chiếc cầu thang nối lên trên.
Thánh Thiên Cương bước tới chỗ cầu thang thì nhìn thấy lối vào tầng thứ ba, ở đó cũng có một cánh cửa sắt đang đóng chặt.
Thánh Thiên Cương không nói không rằng lần nữa thử sức phá cánh cửa sắt kia.
La bàn trong tay hắn ta phát sáng, từng phù chút bay lên trên cánh cửa sắt.
Trong chốc lát, bên trong cánh cửa sắt ấy lóe ra từng tia sáng rực rỡ, những tia sáng ấy hội tụ lại hóa thành một gương mặt quỷ.
Gương mặt ấy dần dần trở nên rõ ràng hơn, khi thấy rõ nó thì Tần Ninh nhíu mày lại.
“Vân Tử Diệp!”
Lúc này, Thánh Thiên Cương cũng nhìn thấy dáng vẻ của khuôn mặt đó, sắc mặt hắn ta liền tối sầm.
“Ngươi đã không còn là sư đệ Vân Tử Diệp của ta nữa!”
Gương mặt kia nở một nụ cười khinh khỉnh nhìn về phía Thánh Thiên Cương.
“Đúng là Vân Tử Diệp đã chết rồi, thế nhưng, nếu hắn ta là sư đệ của ngươi thật thì sao không lý giải là hắn ta đang dùng một cách thức khác để sống chứ?”
Hắn ta vừa dứt lời, Thánh Thiên Cương nổi giận cực độ, tung thẳng ra một quyền.
Xoẹt... Tia sáng len lỏi qua khe cửa tỏa sáng khắp bốn phía, từng luồng khí tức sắc như dao lao vun vút về phía Thánh Thiên Cương.
Thánh Thiên Cương lanh tay lẹ bắt khởi động la bàn, la bàn tỏa sáng rực rỡ, từng tia sáng ấy ngăn chặn luồng khí tức sắc bén như dao kia.
“Sư huynh Thiên Cương, nhiều năm qua không gặp nhau mà ngươi đã trở thành Cửu Thiên Huyền Tiên, không chỉ vậy mà còn đạt tới cảnh giới nhị trọng thiên nữa”.
Giọng nói của Vân Tử Diệp vang lên, xen lẫn vài phần khinh bỉ: “Tiếc rằng, cớ sao lại làm vậy chứ, tự đi vào đường chết xâm nhập vào trong cái tháp cổ này?”
“Thành thật mà nói với các vị rằng, kẻ tiến vào bên trong cái tháp cổ này, cho dù có là Cửu Thiên Huyền Tiên đi chăng nữa thì cũng không có khả năng trốn thoát đâu”.
“Đây là bảo vật của U Cổ tộc ta, hơn nữa còn được cất giữ ở đây suốt nhiều năm trời”.