“Đại ca Tử Hiên con, con trai Phong Hoa và con đến?”
Phu nhân Tiên Nhân lúc này không dám tin, bà ta hỏi lại lần nữa.
Dương Tử Nghiệp gật đầu.
Trong nháy mắt, phu nhân Tiên Nhân ngã ngồi trên đất.
Bọn họ đều là cảnh giới Thiên Nhân, khu vực này ngoại trừ cảm nhận được khí tức của Dương Tử Nghiệp ra thì những người khác căn bản không cảm giác được…
“Sư phụ...”, lúc này Thạch Cảm Đương mặt đầy đau khổ, ở cách đó không xa nhìn về phía Tần Ninh kêu một tiếng.
Tần Ninh đi lên phía trước.
Trên đất có một thi thể gắt gao bảo vệ một thi thể khác, ôm chặt vào trong lòng.
Thạch Cảm Đương tiến lên, tách hai thi thể ra.
Hắn ta bình tĩnh nhìn.
Không phải Dương Tử Hiên và Dương Phong Hoa thì còn ai nữa! Chỉ là khí tức trong cơ thể hai người đã hoàn toàn tán loạn, toàn thân trên dưới không có bất kỳ cử động nào.
Hậu bối Dương Tử Hiên bị ngọn lửa thiêu cháy, nám đen một mảng.
Mà cả người Dương Phong Hoa không lành lặn, máu tươi đã sớm khô lại.
Thạch Cảm Đương thấy cảnh này, không nhịn được có nước mắt quanh quẩn trong mắt.
Dương Tử Hiên chính là con trai trưởng của Dương Thanh Vân, coi như hắn ta cũng chỉ lớn hơn Dương Tử Hiên mấy tuổi mà thôi.
Ban đầu Tần Ninh xuống dưới tâm trái đất Cửu U đại lục, hắn ta và mấy người Cốc Tân Nguyệt đi tới Thương Lan, vào Bắc Ninh các gặp được Dương Tử Hiên.
Lúc này lại nhìn thấy Dương Tử Hiên thành người chết… trong lòng Thạch Cảm Đương phẫn uất, chỉ cảm thấy khó mà hô hấp.
Giờ phút này phu nhân Tiên Nhân bước chân lảo đảo, từng bước một đi tới.
Thi thể của con trai trưởng và cháu trai ở trước mặt.
Vẻ mặt phu nhân Tiên Nhân khẽ ngây ra, một khắc sau ngã ngồi trên đất.
“Hiên nhi… Tử Hiên… Dương Tử Hiên...”, phu nhân Tiên Nhân bưng mặt, cuồng loạn gầm thét lên.
“Phong Hoa… Cháu trai… Cháu trai ngoan…”, phu nhân Tiên Nhân lúc này giống như người phụ nữ đanh đá náo loạn khóc lóc om sòm trên phố, hoàn toàn phát điên rồi.
“Tần Ninh, Tần Ninh!”
Phu nhân Tiên Nhân như nhớ đến thứ gì đó, bà ta nhìn về phía Tần Ninh, hai tay gắt gao túm lấy áo Tần Ninh.
“Ngươi… ngươi là Cửu U Đại Đế, ngươi cũng có thể chết đi sống lại, ngươi nhất định có cách!”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Tần Ninh lộ ra một tia không đành lòng.
Thân ảnh quỳ xuống, hai tay đặt lên trán hai người Dương Tử Hiên và Dương Phong Hoa.
“Thuật Đại Tác Mệnh!”
“Mở!”
Lời vừa dứt, thọ nguyên trong cơ thể Tần Ninh liên tục cháy.
Giữa trời đất, từng đường sức mạnh sinh mệnh lúc này hội tụ.
Khí tức trong cơ thể hai người Dương Tử Hiên và Dương Phong Hoa như có như không, vào lúc này tụ tập, sụp đổ, tụ tập, lại sụp đổ… Thọ nguyên bùng cháy một ngàn năm, ba ngàn năm, chín ngàn năm
Ước chừng một vạn năm! Hai bên tóc mai Tần Ninh thậm chí xuất hiện một tia hoa râm.
Tóc đen lúc này hóa thành tóc trắng.
Nhưng thi thể vẫn là thi thể.
“Xin lỗi!”
Tần Ninh dần dần buông tay.
Chết mà sống lại! Có lẽ Thánh Nhân có thể.
Nếu Thánh Nhân chết, thánh hồn thánh phách vẫn còn ở đây, thuật Đại Tác Mệnh có thể tụ tập khiến người chết sống lại.
Nhưng Thiên Nhân… chỉ có linh thức, còn không có hồn phách ra đời.
Người chết không cách nào sống lại.
Hắn bây giờ cũng không phải chúa tể của trời đất này, sống chết chính là con đường của trời đất, cho dù là phụ thân cũng không nghĩ thay đổi tất cả.
Giữa trời đất toàn bộ Thương Mang Vân Giới, người quyết định sống chết duy chỉ có một mình Vô Thượng Thần Đế mà thôi.
Cho dù là hắn của thời kỳ đỉnh phong, khi hắn là Nguyên Hoàng Thần Đế thì cũng không làm được.
Tần Ninh đứng dậy, hơi lay động.
Phu nhân Tiên Nhân lúc này đứng ngây ngốc tại chỗ.
Mấy người Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch, Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên bây giờ cũng yên lặng không nói.
Không ai ngờ trên đường trở về sẽ gặp phải chuyện này.
“Tử Nghiệp, đã xảy ra chuyện gì?”
Dần dần, Tần Ninh cố gắng hết sức khôi phục tâm tình, hắn mở miệng hỏi.
“Thanh Ninh các… bị người ta vây đánh!”
“Giống như năm đó đối phó với thúc thúc Lý Nhất Phong, bày vương trận, bao phủ ngàn dặm quanh Thanh Ninh các”.
“Phụ thân cảnh giác được nên đã cố ý hấp dẫn sự chú ý của mấy người đó, bảo ta và đại ca cùng đi Thiên Ngoại Tiên nhờ giúp đỡ”.
“Nhưng không ngờ… trên đường gặp phải người của Thiên Đế các”.
“Mấy vị Thanh Vân Vệ bị ngăn cản, bọn ta đi trước, nhưng không ngờ Thiên Đế các còn có một nhóm người đang chờ bọn ta”.
Dương Tử Nghiệp nói đứt quãng, vẻ mặt đau buồn, ông ta muốn đứng dậy nhưng không cách nào đứng được.
Tần Ninh nghe vậy, sắc mặt không thay đổi.
Lại là Thiên Đế các! Lại là Phong Thiên Đại trận, che trời lấp đất, hành động vây giết… vẫn là trò cũ đó!
“Thiên Đế các…”, Tần Ninh nhẹ nhàng đi tới bên người Dương Tử Nghiệp, ôm lấy ông ta, chậm rãi nói: “Thạch nhi, Nguyệt nhi, ở đây coi trừng Tiên Nhân, ta đi trước!”
“Không cần!”
Lúc này phu nhân Tiên Nhân đứng dậy.
“Ta cũng đi!”
Liếc nhìn Tiên Nhân, Tần Ninh chỉ cảm thấy trong lòng mơ hồ đau đớn.
Nếu Thanh Vân biết… chắc là đau đớn đến nhường nào… Dương Tử Hiên là con trai trưởng của Thanh Vân! Lúc này Tần Ninh cảm thấy lửa giận trong nội tâm mình đã bùng cháy.
“Nhân lúc ta không có ở đây nên gây khó khăn với Thanh Ninh các trước sao…”
“Thiên Đế các… đều phải chết!”, lời vừa dứt, Tần Ninh bay vùn vụt lên Nguyên Hoàng cung.
Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư cũng rối rít ôm thi thể Dương Tử Hiên và Dương Phong Hoa.
Một nhóm mấy người bước lên Nguyên Hoàng cung, không nói một lời.
Tốc độ của Nguyên Hoàng cung được thúc đẩy lên mức cao nhất.
Phong cảnh bốn phía thời khắc này thoạt nhìn giống như mang theo vắng lặng, khiến trong lòng Tần Ninh phiền muộn.
Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên một trái một phải, đứng ở bậc thang trước cửa cung nhìn về phía Tần Ninh.
Hai người không nói một lời, cũng không biết nên nói cái gì.
Yên lặng.
Cho đến khi phía trước chợt lóe một đường ánh sáng.
Hỏa ảnh đầy trời lúc này rắc xuống hóa thành lưới lửa, ngăn cản Nguyên Hoàng cung.
Nguyên Hoàng cung lớn như vậy trong nháy mắt dừng lại.
“Ha ha… Trình Xung Sơn, ta đã nói với ngươi rồi, chúng ta đóng giữ nơi đây sẽ không tay không mà về đâu!”
Một tiếng ha ha cười lớn vang lên.
Bốn phương tám hướng trên bầu trời xuất hiện từng thân ảnh.
Ước chừng trên trăm người đều là cảnh giới Thiên Nhân.
Bốn phương bốn thân ảnh.
Một người trong đó lúc này ha ha cười lớn.
“Vân Thanh Tuyền, Vẫn Nhật quyết của ngươi vẫn có bản lĩnh đấy!”
Người tên Trình Xung Sơn kia mở miệng cười nói: “Để chúng ta xem xem, người bị vây là thần thánh phương nào!”
Bốn thân ảnh lần lượt đến gần lưới lữa do ngọn lửa tạo thành.
Lúc này trong lưới lửa giống như quả cầu lửa, Tần Ninh đứng chắp tay, đứng ở trước Nguyên Hoàng cung.
“Tần Ninh!”
“Tần Ninh!”
Từng tiếng hô kinh hãi lúc này vang lên.
“Gặp phải người quen cũ sao?”
Tần Ninh lẩm bẩm, hắn nhìn bốn thân ảnh bốn phía.
“Thiên Đế các sao?”
Lời vừa dứt, bốn thân ảnh đi ra, nhìn về phía Tần Ninh.
“Lão phu cũng không phải là người của Thiên Đế các”.
Lão giả lớn tuổi kia tóc tung bay, ý chí hăm hở, khí thế mạnh bên trong cơ thể như có như không, hiển nhiên là thực lực cấp bậc gần Vương Giả.
“Lão hủ chính là lão tổ Huyền Hồn của Huyền Vũ bảo!”
Lời lão giả vừa dứt, chân mày Tần Ninh cau lại.
“Huyền Vũ bảo? Tên nhãi Huyền Ngạn kia bị ta giết rồi, đây là đến báo thù sao?”
Ánh mắt Tần Ninh liếc về phía lão tổ Huyền Hồn kia.