Đám đông gần đó hốt hoảng tản ra.
Uỳnh... Tiếng vang trầm đục liên tục nổ ra, Lôi Nguyên Lãng và Nguyên Tung không ngừng giao thủ, cứ tung quyền rồi tung chưởng mà đánh nhau vô cùng khí thế.
Ai nấy đều nhận ra Lôi Nguyên Lãng đang trêu đùa Nguyên Tung.
“Câu có mẹ sinh ra nhưng không có cha dạy là để chỉ ngươi rồi nhỉ?”
Lôi Nguyên Lãng hừ lạnh: “Người ngoài sợ nhà họ Nguyên ngươi nhưng còn Lôi Nguyên Lãng này thì đếch sợ đâu!”
Người xung quanh thầm ủng hộ câu nói đó của hắn ta.
Nhà họ Nguyên ngang ngược đấy, không ai dám trêu vào đấy, nhưng ắt sẽ có kẻ không sợ nhà họ Nguyên đối phó bọn chúng thôi.
Rầm... Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên, Lôi Nguyên Lãng tung một quyền tới, Nguyên Tung không cản lại nổi nên ăn một đấm vào ngực. Hắn ta bị đánh văng ra, đập vào một bức tường đá rồi ngã xuống đất, phun một ngụm máu ra.
Lôi Nguyên Lãng cũng bắt đầu nóng máu, hừ một tiếng rồi tiếp tục vung một cú đấm nữa.
Phịch! Tuy nhiên, khi cú đấm của Lôi Nguyên Lãng sắp sửa rơi xuống mặt Nguyên Tung thì một bóng dáng không biết từ đâu chắn trước mặt Nguyên Tung. Rồi hắn ta tóm lấy cánh tay Lôi Nguyên Lãng, nhẹ nhàng nhấc lên khiến cho Lôi Nguyên Lãng lảo đảo lùi lại, sau đó ngã phịch xuống đất.
Một người thanh niên mặc đồ đen đã xuất hiện trước người Nguyên Tung và cản Lôi Nguyên Lãng lại.
“Dù con cháu nhà họ Nguyên ta chẳng được tích sự gì thì cũng không tới lượt Thiên Lôi Cốc ngươi chỉ dạy”.
Hắn ta cất giọng trầm thấp.
“Mục Dã ca...”, Nguyên Tung mừng rỡ nhìn người vừa đến.
Nguyên Mục Dã của nhà họ Nguyên! Vị này cũng là một thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy của nhà họ Nguyên.
Như một lẽ hiển nhiên, dòng chính có địa vị cao nhất trong hệ thống phân tầng nội bộ của bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương.
Những người được gọi là thiên kiêu cũng có chia cấp bậc.
Có nhiều cách chia như chia theo tuổi tác, vai vế, cấp bậc linh giả hoặc thiên giả,...
Chẳng hạn như Nguyên Hoa Diêu đã chết tại Cửu Nguyên Vực là thiên kiêu đứng đầu nhà họ Nguyên trong cấp bậc tôn giả Cực Cảnh.
Nguyên Phong thì là thiên kiêu cấp bậc thiên giả Cực Cảnh.