Không lâu sau, mấy người còn lại cũng cảm nhận được sự khác thường của người thanh niên kia.
“Mặc Vân Thuân, đang nhìn cái gì vậy?”
Một người thanh niên khác cười nói.
Ánh mắt của người tên Mặc Vân Thuân kia nhìn về một hướng.
Người thanh niên kia cũng nhìn theo ánh mắt của hắn ta, thấy khuôn mặt của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì mỉm cười nói: “Tên nhóc thối, ngươi là tên háo sắc à?”
“Mặc Vân Lôi, ngươi nhìn kỹ mà xem, hai mỹ nhân kia sao có thể so sánh được với những mặt hàng bình thường khác?”, Mặc Vân Thuân khẽ cười: “Cái nhan sắc này, cho dù là ta đã ra ngoài mấy năm, cũng chưa bao giờ được gặp qua đâu!”
Nghe được những lời này, Mặc Vân Lôi nhìn kỹ lại, sờ cằm nói: “Quả thật là như thế, loại khí chất này…khiến cho người ta mê muội”.
“Ngươi chờ xem!”
“Ngươi định làm gì?”
Mắc Vân Lôi cười nói: “Mời đến đây uống chén rượu, làm quen một chút, hẳn là được nhỉ?”
“Đừng làm bừa…”
Mặc Vân Thuân còn chưa nói dứt lời, Mặc Vân Lôi đã bưng chén rượu lên, đi về phía mấy người Tần Ninh bên này.
Mấy người bọn họ đã sớm nhìn thấy đám thanh niên nam nữ mặc trang phục màu đen kia, nhưng cũng không quá chú ý đến.
Giờ phút này, một gã thanh niên dáng người cường tráng bước tới.
Xem nhẹ Tần Ninh ở giữa Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, Mặc Vân Lôi trực tiếp nhìn về phía hai người, cười nói: “Tại hạ là Mặc Vân Lôi, không biết có thể may mắn được mời hai vị mỹ nhân uống một chén không?”
Mặc Vân Lôi bày ra dáng vẻ mà bản thân cho là nho nhã lễ độ, hắn ta cười nói: “Bên kia là đồng đội của ta, đều muốn kết bạn với hai vị”.
Thạch Cảm Đương thẳng thừng nói: “Một bàn người chúng ta đang ở đây, vậy mà lại chỉ muốn kết bạn với hai người họ? Khinh thường chúng ta à?”
“Ta thấy ngươi nổi lên tính háo sắc thì có, kết bạn cái gì chứ”.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Mặc Vân Lôi cũng không thay đổi, chỉ là nụ cười mang theo vài phần lạnh lùng.
“Tại hạ chính là người của Mặc Vân thị, hai vị cho thể cho ta chút mặt mũi không?”
Mặc Vân thị!
Một trong năm mạch truyền thừa, Mặc Vân thị?
Lúc này, Thạch Cảm Đương cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: “Hoa đã có chủ, chúng ta ăn cơm của chúng ta, các ngươi ăn cơm của các ngươi, được chứ?”
Thạch Cảm Đương tự nhận là bản thân đã nói rõ ràng.
Không quấy rầy lẫn nhau!
Đây mới là tốt nhất!
Mặc Vân Lôi lại nói: “Xem ra, các vị không biết đến Mặc Vân thị phải không? Ta có thể nói cho các ngươi biết, hiện giờ, Đại Tề, Diệp gia, Yến gia và Cửu U đài, trong mắt Mặc Vân thị chúng ta đều không đáng nhắc đến!”
“Biết rồi biết rồi!”
Giản Bác cũng xua tay nói: “Mặc Vân thị của các ngươi lợi hại không liên quan gì đến chúng ta, nói cho ngươi biết, hoa đã có chủ, đừng có ý nghĩ gì không nên có”.
Đang vui vẻ uống rượu thì bỗng nhiên có một người như vậy đến.
Đều đã nói rõ là không muốn kết bạn rồi mà còn không đi, rất không biết điều đấy có được không?
Trên thực tế, Mặc Vân Lôi cũng tự nhận là bản thân mình hào hoa phong độ, bày ra mặt mũi của gia tộc Mặc Vân thị nữa, nhất định là mấy người này sẽ cúi đầu nghe theo.
Chỉ là không ngờ tới, mấy người này căn bản không thức thời.
Mặc Vân Lôi hừ một tiếng nói: “Một đám nhà quê!”
“Nói ai đấy?”
Nhan Như Hoạ vỗ bàn đứng dậy, hừ một tiếng: “Mặc Vân thị, chúng ta biết, cũng như thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, động thiên Kính Nguyệt, Thiên Võ Đạo, có truyền thừa từ xưa? Phải không?”
“Đã nói là biết rồi, biết các ngươi lợi hại, nhưng không có lòng dạ kết bạn với các ngươi, nói nhiều lời như vậy làm gì?’
Khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Như Hoạ đỏ ửng, hiển nhiên là đã uống không ít.
Bị Nhan Như Hoạ quát như vậy, Mặc Vân Lôi càng cảm thấy trên mặt mình không còn ánh sáng.