“Lần này, người thua sẽ không phải là ta”.
Linh Doãn Văn vừa dứt lời, hai tay nắm chặt thành quyền, trong phút chốc, từ cơ thể hắn ta chen chúc tràn ra một cỗ lực lượng dồi dào như núi như biển, sau đó đánh thẳng về phía Hứa Lập Phong.
Âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên.
Ánh mắt Hứa Lập Phong có chút ngẩn ngơ.
Hắn ta cảm giác được, lực lượng hung mãnh của bản thân khi đến trước mặt Linh Doãn Văn lại đột nhiên trở nên yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích.
“Không thể nào…”, trong ánh mắt kinh ngạc, Hứa Lập Phong nhanh chóng đánh ra một quyền.
Phụt…Trong chớp mắt, cánh tay hắn ta bị xé rách, máu tươi chảy ra.
Thân hình Hứa Lập Phong rút lui, Linh Doãn Văn thẳng bước tiến tới.
“Nhận thua!”
Giờ phút này, Hứa Lập Phong cảm nhận được cái chết đang đến gần, cho nên không chút do dự nói.
Quyền phong của Linh Doãn Văn dừng lại ngay trước mặt hắn ta.
Linh Doãn Văn nhìn về phía Hứa Lập Phong, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Ba lần bại dưới tay Hứa Lập Phong, trong lòng hắn ta thậm chí còn hoài nghi chính bản thân mình.
Thế nhưng sau khi trận chiến này kết thúc.
Những suy nghĩ phủ định bản thân đã hoàn toàn tan thành mây khói.
“Linh Doãn Văn, nhà họ Linh, thắng”.
Trọng tài tuyên bố kết quả.
Người nhà họ Linh vô cùng vui mừng.
Còn bên nhà họ Hứa thì trở nên âm trầm.
Trận đấu của ba tiểu bối, đều thua.
Lúc trước, nhà họ Hứa công khai áp đảo nhà họ Linh, mà lần này đã hoàn toàn ngược lại.
Linh Doãn Văn đứng trên võ trường, hai tay nắm chặt, một hư ảnh giao long ngưng tụ xung quanh thân thể, bên ngoài cơ thể giao long, hai tia sáng biến thành ba tia sáng.
Tiểu Chí Tôn trung kỳ.
Thăng cấp! Tới Tiểu Chí Tôn hậu kỳ.
Người nhà họ Linh lập tức nhảy lên hoan hô.