Trong lòng Võ Sơn Lãnh lại như có sóng to gió lớn, bóng người liên tục nhảy vọt trở về nhà họ Giang...
Trên đường đi, từ đầu đến cuối tâm trạng của Võ Sơn Lãnh vẫn không có cách nào bình tĩnh lại.
Hàng đêm khó ngủ!
Ông ta có sao?
Từng có!
Nhưng đó là bảy vạn năm trước, bởi vì tự mình tu hành tuyệt học Chúc Long Vũ Quyết của nhà họ Võ nên ông ta mới bị tẩu hỏa nhập ma, dẫn đến căn cơ tu hành xảy ra vấn đề.
Nhưng khi đó, ông ta không có tư cách tu hành Chúc Long Vũ Quyết, cho dù xảy ra vấn đề, ông ta cũng không dám để người ngoài nhìn ra.
Mỗi một đêm ông ta đều như bị ngọn lửa nướng, không có cách nào chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà không ai biết được chuyện này.
Mà là về sau...
Ông ta gặp Cuồng Võ Thiên Đế.
Người sáng lập ra Võ Môn, Cuồng Võ Thiên Đế cao cao tại thượng.
Đêm hôm đó Cuồng Đế đại nhân đã đi theo ông ta trở lại trong đình viện, nói ra vấn đề của mình.
Hơn nữa còn tự tay giải quyết cho ông ta, đồng thờ giữ bí mật này cho ông ta.
Về sau, ông ta tăng lên thành Thánh Hoàng, đã có tư cách tu hành Chúc Long Vũ Quyết, sau đó địa vị trong nhà họ Võ của ông ta cũng như nước lên thì thuyền lên.
Thế nhưng...
Sao Tần Ninh lại biết được?
Tần Ninh căn bản không có khả năng biết mới đúng.
...
Màn đêm buông xuống, bên trong Giang Thành đèn đuốc sáng trưng, có chút náo nhiệt, tiếng người huyên náo không kém ban ngày chút nào.
Mà giờ phút này, bên trong Giang phủ thắp đầy đèn đuốc chiếu sáng cả Giang phủ, hộ vệ lui tới đều làm tròn chức vụ của mình.
Trong biệt viện.
Tần Ninh ngồi nghiêng trên ghế trong đình nghỉ mát, hai người Ôn Hiến Chi và Giang Tĩnh vẫn đứng ở bên cạnh Tần Ninh như cũ.
Phong Vô Tình lại không thấy tung tích.
Trong lòng Giang Tĩnh rất hiếu kỳ, rốt cuộc Tần Ninh đang chờ đợi ai?
Thế nhưng Tần Ninh không nói, ông ta cũng không dám hỏi.
Hơn nữa Tần Ninh cũng không bảo ông ta rời đi, cho nên ông ta liền không đi.
Mà lúc Giang Tĩnh và Ôn Hiến Chi đều đang cảm thấy nhàm chán, đột nhiên một tiếng gió nhẹ vang lên, lá cây khẽ bay theo gió.
"Ai?"