“Nghe hiệu lệnh của ta, không tiếc trả giá, ngăn cản Ma tộc dưới lòng đất xuất thế!”
“Rõ!”
Từng tiếng xé gió lúc này vang lên, bên trong thế gia Hoàng Phủ, các võ giả mạnh mẽ lần lượt đi ra.
“Đại ca, không đúng!”
Chính vào lúc này, Hoàng Phủ Thanh Ngọc chỉ về ngọn núi, ngạc nhiên nói: “Huynh nhìn đỉnh núi kìa, hình như... có một bóng người!”
Hoàng Phủ Thanh Ngọc nói xong, tất cả mọi người đều nhìn lên đỉnh núi.
Lúc này, họ nhìn thấy trên đỉnh núi dường như có một bóng người xuất hiện.
Nhưng bóng người đó cực kỳ ảm đạm, không hề chân thực, nhưng có thể thấy người đó khoanh chân ngồi yên, giống như u linh dưới bóng mặt trời, bình tĩnh ôn hòa.
Bóng người đó xuất hiện, năm đỉnh núi lúc này hoàn toàn yên ả lại, không còn muốn bộc phát nữa.
Không chỉ thế, vết rách ở mạch thứ năm lúc này cũng đã liền lại và biến mất.
“Dừng lại rồi...”
Hoàng Phủ Thanh Ngọc ngạc nhiên nói.
Hoàng Phủ Ngạo Thiên cũng hơi sửng sốt.
“Tam đệ! Biện pháp này là Tần Ninh nói cho đệ sao?”, Hoàng Phủ Ngạo Thiên không khỏi nói.
“Vâng ạ!”
Hoàng Phủ Thanh Ngọc nhìn đại ca mình, hồ nghi hỏi: “Đại ca, xem ra cách này có ích đấy...”
“Không thể nào...”
Hoàng Phủ Ngạo Thiên lúc này ngạc nhiên không thôi.
“Đại ca, sao vậy ạ?”
Hoàng Phủ Ngạo Thiên bắt lấy tay Hoàng Phủ Thanh Ngọc, kinh hoảng nói: “Tam đệ, chuyện này chỉ có trưởng tộc các đời mới biết được, giờ ta nói cho đệ, đệ phải nghiêm túc giữ bí mật đấy!”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có của đại ca mình, Hoàng Phủ Thanh Ngọc cũng thấy sợ hãi.
“Đại ca, huynh nói đi...”
“Thật ra, Ngũ Mạch Phổ và thế gia Hoàng Phủ chúng ta truyền suốt mấy vạn năm cũng không phải thuộc về Hoàng Phủ gia chúng ta!”
Cái gì cơ!
Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Ngọc như muốn bật ngửa. Ngũ Mạch Phổ chính là trân bảo mà thế gia Hoàng Phủ coi như thánh vật. Bên trong nó có những linh quyết thần bí khó lường, hơn nữa, nếu quan tưởng những bức tranh này có thể gia tăng năng lực lĩnh ngộ của võ giả. Mà lực lĩnh ngộ cũng chính là thiên phú!
Chỉ một điểm này cũng khiến Ngũ Mạch Phổ trở thành một loại bảo vật khó gặp.