“Ví như voi cổ có khí thế trầm ổn, cổ xưa mà lại lâu đời”.
“Vượn linh hoạt, nhanh nhạy”.
“Ưng giương cánh bay cao, tự do, không ràng buộc...”
“Nếu các ngươi vào mỗi tầng, có thể lĩnh hội được cốt lõi chứa đựng trong mỗi tầng, sẽ có thể hiểu được lợi ích của liêu tháp Thanh Hỏa này”.
Dương Thanh Vân lúc này lên tiếng nói: “Lĩnh ngộ một loại ý cảnh sao? Võ đạo ý cảnh? Phù hợp với con đường tu hành của bản thân chúng ta?”
Tần Ninh hài lòng gật đầu.
Cách hiểu của Dương Thanh Vân có thể nói là vô cùng chính xác.
Hồi đó phát hiện ra liêu tháp Thanh Hỏa này, hắn cũng vô cùng kinh ngạc.
Mục đích ban đầu của Vị Ương Thánh Đế khi xây dựng tòa tháp này quả thực khiến hắn thán phục.
Chỉ có điều, liêu tháp Thanh Hỏa này lại thiếu chút gì đó.
Hồi đó hắn cũng đã tiêu tốn khá nhiều để củng cố toàn bộ tòa tháp này.
Vào lúc này, Thạch Cảm Đương nhìn xung quanh, cười khà khà nói: “Nói như vậy, con trầm ổn, nhanh nhạy, tư chất cao, cũng đủ hung dữ mạnh mẽ”.
“Xem ra, con có thể tu hành ý cảnh của bốn tầng voi cổ, vượn, phi ưng, mãnh hổ”.
Nghe thấy vậy, nét mặt Dương Thanh Vân cổ quái nói: “Ta cảm thấy, ngươi trực tiếp lên tầng thứ hai đi!”
Tầng thứ hai?
Heo?
Thạch Cảm Đương khẽ ngây ra, sau đó nhìn đến Dương Thanh Vân, bực bội nói: “Xem thường ta? Nhìn thử đi rồi sẽ biết!”
Tần Ninh nhìn mọi người, nói: “Các ngươi có thể bắt đầu thử”.
“Nhớ rằng, một khi lĩnh ngộ ý cảnh đó, hãy đắm mình vào trong nó, nắm lấy tất cả lĩnh ngộ của các ngươi, đừng buông tay cho đến khi đạt đến viên mãn”.
“Đây là một lần nâng cao ý cảnh, nhưng cũng là một lần nâng cao tư chất của các ngươi, đồng thời, nếu có thể kiểm soát một cách thành thục, có lẽ có thể trực tiếp đạt đến cảnh giới cực lớn”.
Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đều gật đầu.
“Tháp cao chín tầng đại diện cho chín võ đạo ý cảnh khác nhau. Người có tư chất xuất chúng có thể lĩnh hội tầng chín, nhưng đa số chỉ ở tầng một và tầng hai, có thể đạt tới tầng bốn, tư chất đã rất khủng bố rồi, cũng không cần tham đa tước bất lạn, tùy theo khả năng của bản thân thôi”.
* Tham đa tước bất lạn (tham nhiều, nhai chẳng nát): Thứ gì cũng đều học, mỗi thứ đều hiểu lớt phớt bề ngoài, kết quả thứ gì cũng chẳng có thành tựu.
Thạch Cảm Đương lúc này gật đầu nói: “Sư tôn yên tâm, sẽ không để sư tôn mất mặt, con ít nhất có thể đạt đến tầng bốn”.
“Ha ha!”
Dương Thanh Vân cười phá lên.
Tần Ninh nhìn đến Thạch Cảm Đương, lại nói: “Thạch Đầu, chú ý tới sức mạnh hồn phách của vị Thánh Vương ngươi chiếm đoạt lần trước đó, xem thiên hướng ở tầng nào, nếu có thể tìm được, có lẽ có thể trực tiếp thu lực hồn phách Thánh Vương đó vào trong cơ thể của ngươi, để ngươi có thể trực tiếp hấp thu được toàn bộ”.
Thạch Cảm Đương gật đầu.
“Được rồi, đều đi đi!”
Giờ khắc này, Tần Ninh mới nhìn về phía mọi người, cười nói: “Ta ở chỗ này, hộ pháp cho các ngươi!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này cũng đi đến bên cạnh Tần Ninh.
“Sao vậy?”