Chỉ là, xích sắt vây tứ phía, có đến ngàn vạn dây, nhiều vô số kể...
Soạt soạt soạt...
Từng tiếng xé gió vào thời khắc này đột nhiên vang lên.
Trong thế giới luyện ngục, từng bóng người, vào thời khắc này lần lượt xông vào.
Bốn người Lý Hoành Trung, Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh, Hoắc Trung Nhân dẫn dắt mấy trăm người, xuất hiện ở bên rìa khu vực nham thạch.
“Tần Ninh!”
Bốn người thấy Tần Ninh, tức thì hét lớn một tiếng.
“Ơ?”
Khi thấy ông già bị xích sắt trói thì bọn họ càng ngạc nhiên hơn.
Tần Ninh, thật sự tới cứu người?
Chỉ là hiện tại, không phải lúc để nghĩ đến chuyện này.
Mặc kệ Tần Ninh có cứu người hay không, lần này, không thể thả Tần Ninh đi.
“Tần Ninh, giao huyền khí búa, rìu ra đây, nếu không thì, hai người các ngươi chuẩn bị chết ở nơi đây đi!”
Tần Ninh lúc này chém liên tục vào dây xích sắt, không khó để thấy hắn đang rất vội.
Hiện tại, chính là thời cơ tốt để uy hiếp Tần Ninh.
“Giao? Giao cái con mẹ các ngươi!”
Tần Ninh còn chưa mở miệng, Thạch Cảm Đương tức thì quát lên: “Ngươi biết ông đây là ai không? Đồ tôn của Cửu U Đại Đế, đồ đệ tôn giả Thanh Vân, Thạch Cảm Đương!”
“Uy hiếp? Muốn chết à?”
Thạch Cảm Đương nói xong.
Võ giả của tứ đại tông môn, ngơ ngác nhìn nhau.
Người kia là ai?
Đã thành ra bộ dạng này rồi mà còn ăn nói ngông cuồng!
“Đừng để ý đến kẻ đó!”
Lý Hoành Trung hừ nói: “Tần Ninh, giao hay không đây!”
“Cút!”
Tiếng quát khinh miệt vang lên.
Tần Ninh nhìn về phía mọi người, từ từ nói: “Ta không rảnh quan tâm đến các người, muốn tìm cái chết thì chọn lúc khác đi”.
“Quy Thiên Biến có thể chết ở trong tay ta, các người cũng thế!”
“Làm càn!”
“Ngông cuồng!”
Bốn người Lý Hoành Trung, lúc này đã hoàn toàn tức giận.
Tần Ninh rõ ràng ốc còn không mang nổi mình ốc, lại còn nói năng ngông nghênh như vậy.
“Ngươi muốn cứu người? Chúng ta sẽ không cho ngươi cứu người!”
Đồ Vạn Sơn hừ một tiếng.
Ông ta sải bước ra, quát lên.
“Giết!”