"Thuộc hạ quả thật không biết phải khống chết nó như thế nào, nhưng mà...”, Cố Tu nói đến đây liền nhìn Cố Nguyên Sinh, Cố Nguyên Minh.
Ý của hắn ta đã rất rõ ràng.
"Làm phiền hai vị nói cho ta biết!"
Tần Ninh cười dài nói.
Cố Nguyên Minh hừ lạnh một tiếng, Cố Nguyên Sinh ngậm miệng không nói.
"Không muốn nói sao?"
Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, ngưng tụ ra một Sinh Tử Ám Án, trực tiếp bắt Cố Nguyên Minh đến trước người, ám ấn bao trùm lên trán hắn ta, chui vào trong hồn phách.
Ngay lập tức.
Một liên hệ chủ tớ lập tức sinh ra từ đáy lòng hai người.
"Ngươi đã làm gì ta?"
"Quỳ xuống!"
Tần Ninh nói thẳng.
Cố Nguyên Minh nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng hắn ta lại không thể khống chế, chậm rãi cong gối lại quỳ xuống đất.
Cố Nguyên Minh không ngừng nói với mình là không thể quỳ, không thể quỳ, nhưng mà… Bịch! Hai chân cong lại quỳ xuống đất, sắc mặt Cố Nguyên Minh đỏ lên, bên ngoài cơ thể hiện ra những huyết văn.
"Làm sao để nắm Cửu Mãnh trong tay?"
Tần Ninh nhìn thẳng Cố Nguyên Minh, mở miệng hỏi.
Cố Nguyên Minh mím chặt môi.
Nhưng ở trong hồn phách của hắn ta lại có một loại lực lượng khó hiểu muốn cạy mở miệng hắn ta ra.
Hắn ta không ngừng nói với mình, tuyệt không có thể nói.
Nhưng ý chí kia cũng gắt gao khống chế đáy lòng hắn ta, khiến hắn ta không muốn mở miệng cũng không được.
"Nhỏ máu, nạp hồn, kết nối tim!"
Cố Nguyên Minh giãy giụa nói ra, cả người dường như thoát khỏi trói buộc, ngã ngồi trên mặt đất.
Hắn ta... đã nói ra! Cố Nguyên Sinh ở bên cạnh nhìn tam đệ của mình, cũng vô cùng kinh ngạc.
"Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?"
Cố Nguyên Minh giận dữ quát.
Hắn ta không muốn nói! Nhưng mà trong đầu lại có một lực lượng ý chí khó hiệu bắt hắn ta nói ra.
Đây là thủ đoạn khống chế gì?
Hoàn toàn có thể làm trái lại ý chí bản thân hắn ta, khiến hắn ta làm ra chuyện như vậy.
Vì sao có thể như thế được?
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Cố Nguyên Minh, lạnh lùng nói: "Ta cho ngươi ăn Chân Chân Quả, người ăn Chân Chân Quả lúc bị người khác hỏi sẽ không thể không nói nói thật, không được nói sai sự thật mà mình biết!"
Nghe thấy lời này, Cố Nguyên Minh ngẩn ra.
Chân Chân Quả?
Hắn ta ăn khi nào?
Nhưng đột nhiên, Cố Nguyên Minh lập tức phản ứng lại, người này đang đùa giỡn mình! "Chân Chân Quả?"
Quân Phụng Thiên tiến lên nhìn Cố Nguyên Minh, vui sướng hài lòng nói: "Nào, gọi ta là cha đi!"
"Ngốc!"
Sắc mặt Cố Nguyên Minh xanh mét, cắn răng nói ra một chữ.
Sắc mặt Quân Phụng Thiên trầm xuống.
Mấy người khác nhìn Quân Phụng Thiên giống như nhìn tên ngốc.