Tần Ninh nhìn Giang Tĩnh, khẽ gật đầu.
“Đại nhân, ngài...”
Giang Tĩnh lúc này khó tin nói: “Sao ngài lại... lại...”
“Chuyện nói ra rất dài dòng”.
Tần Ninh cười nói: “Ngươi có thể hiểu thành ta chuyển thế trọng sinh cũng được”.
Giang Tĩnh lúc này thẳng lưng, lễ bái, ba quỳ chín lạy, thật lâu sau vẫn không thể đứng dậy.
“Đại nhân!”
Giang Tĩnh lúc này run rẩy cả người, như khóc lóc, như vui mừng, cảm xúc phức tạp vô cùng.
Lúc này, Tần Ninh hơi ngồi xuống, đỡ Giang Tĩnh dậy, cười nói: “Ta quay về thì ngươi cũng đã già...”
“Đại nhân vẫn trẻ tuổi như ngày trước...”
Giang Tĩnh lúc này xoa nước mắt ở khóe mắt.
Không ai có thể hiểu được tình nghĩa giữa ông ta và Tần Ninh.
Tần Ninh đã thay đổi cả đời ông ta.
Vài vạn năm qua, lần nào ông ta cũng nghĩ, nếu không có lần gặp gỡ ở bờ sông kia thì e là ông ta đã sầu não uất ức đến mức hóa vào đất vàng rồi.
Nhưng thế sự khó lường, ai mà ngờ được ông ta lại gặp được Tần Ninh chứ.
Tần Ninh là người ông ta kính ngưỡng, sùng bái, càng là sự tồn tại khiến ông ta không thể quên.
“Đại Đế, ngài...”
Giang Tĩnh lúc này muốn hỏi, nhưng nhất thời không biết nên nói thế nào.
“Ta rất ổn”.
Tần Ninh pha trò: “Tuy đã thay một bộ da khác, nhưng ta vẫn là ta thôi”.
Giang Tĩnh khẽ gật đầu, vừa khóc vừa cười: “Có rất nhiều lời muốn hỏi Đại Đế, nhưng lời đến khóe miệng rồi lại không biết hỏi cái gì”.
Tần Ninh vỗ vai Giang Tĩnh, nói: “Có lời gì muốn nói thì để sau đi, chẳng phải tuyển chọn Giang gia sắp bắt đầu rồi hay sao?”
“Vâng vâng vâng...”
“Tuyết Phi Yến sắp đến đúng không?”
Nghe vậy, Giang Tĩnh vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tam đường chủ sẽ đích thân tới, chắc mọi người vẫn chưa biết đại nhân quay về đúng không ạ? Ta liền đưa tam đường chủ đến”.
“Tạm thời chưa cần!”
Tần Ninh ngăn cản Giang Tĩnh.
“Ta đến từ thánh vực Thiên Hồng, cũng không có ai biết rõ thân phận của ta hiện nay, ngươi là người đầu tiên”.