Nghe vậy, Tần Ninh lại chỉ cười lạnh lùng: “Ngươi không cần giải thích với ta những chuyện này, ta chẳng hề quan tâm”.
Ôn Ngọc Trạch vẻ mặt nghiêm lại.
Nhưng đúng vào lúc này, Phong Thần Châu ở phía trên không trung lại phóng ánh sáng về phía cơ thể của Ôn Ngọc Trạch...
Một giây sau, bên trên bề mặt cơ thể của Ôn Ngọc Trạch có vô số luồng ánh sáng lưu chuyển, ánh sáng từ bên trong Phong Thần Châu càng trở nên sáng chói hơn.
Mà tiếp đó.
Bề mặt cơ thể của Ôn Ngọc Trạch cũng xuất hiện vô số vết nứt.
Vô số vết nứt kia xé rách lớp da bên ngoài, máu thịt mơ hồ, từng sợi râu màu xanh từ trong cơ thể hắn ta bung ra ngoài.
Ôn Ngọc Trạch lúc này, cả người như bị phân tách thành nhiều mảnh, bị vô số ký sinh trùng chiếm cứ lấy cơ thể, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.
“Tần... Ninh...”.
Tiếng gọi trầm thấp mà thảm thiết vang lên.
Ôn Ngọc Trạch từ một con người sống sờ sờ, nay hóa thành một con quái vật đầy râu màu xanh đang giương lên.
Đôi mắt hắn ta lập lòe ánh sáng màu lục, bề mặt làn da nứt ra có những đường vân màu xanh quấn quanh.
“Thiên Xá Lợi, hóa ra lại ở trên người ngươi!”
Giọng nói trầm khàn mang theo cảm xúc đầy phẫn nộ.
Mà đúng vào lúc này, Mục Huyền Thần, Trương Linh Phong, Lão Thụ Quái, Đại Hoàng cũng đã chạy đến nơi.
“Mẹ kiếp, cái quỷ gì thế này?”, Đại Hoàng chửi bậy một câu.
Con quái vật trước mắt này giống như một con người bị vô số sợi mây cắm vào khắp người, tua tủa diêm dúa.
Tần Ninh cũng không ngờ được, vào lúc này Phong Thần Châu lại lôi Ôn Ngọc Thạch ra ngoài.
Nó muốn làm gì vậy?
Khí tức khủng khiếp bùng phát, Ôn Ngọc Trạch lúc này đã hoàn toàn mất sạch khí chất lúc trước, căn bản không thể nhận ra được thằng nhãi này nữa, rốt cuộc hắn ta là loại dị tộc gì.
“Tần Ninh, ngươi thực là đáng ghét!”
Giọng nói của Ôn Ngọc Trạch khàn khàn: “Hết lần này đến lần khác làm hỏng việc của ta, mà nay, Thiên Xá Lợi lại xuất hiện ở trên người ngươi, ngươi và phụ thân ngươi giống hệt nhau, thật đáng chết!”
“Đáng tiếc, ngươi lại chẳng thể giết được phụ tử hai người chúng ta!”, Tần Ninh cười lạnh lùng nói: “Làm sao? Phụ thân ta bây giờ ở bên ngoài, khiến cho các ngươi chật vật lắm hả?”
Ôn Ngọc Trạch hừ mũi nói: “Yên tâm, ông ta chẳng nhảy nhót được bao lâu nữa đâu!”
Tần Ninh bật cười: “Vậy à? Ta sao lại chẳng tin được nhỉ?”
“Ngươi cũng chẳng nhảy nhót được bao lâu nữa đâu!”, giọng nói của Ôn Ngọc Trạch lại lần nữa vang lên, lành lạnh nói: “Bởi vì ngày chết của ngươi, cũng sắp đến rồi!”
Lời vừa dứt.
Những sợi râu quanh người Ôn Ngọc Trạch đều bung ta, tấn công tới tấp như ong vỡ tổ về phía mấy người bên phía Tần Ninh.
Tần Ninh đứng yên tại chỗ, không hề cử động.
Nhưng Phong Thần Châu lại chuyển động.
Chỉ chớp mắt, Phong Thần Châu đã phóng thích ra cả nghìn cả vạn luồng ánh sáng, lập tức khóa chặt phạm vi mười trượng xung quanh Ôn Ngọc Trạch.
Trong vùng trời đất mười trượng đó, Ôn Ngọc Trạch gần như đã bộc phát ra khí tức hủy thiên diệt địa, nhưng tất cả đều bị Phong Thần Châu ngăn chặn lại hết.
“Thiên Xá Lợi! Thiên Xá Lợi!”
Ôn Ngọc Trạch gào rống: “Tại sao, tại sao ngươi lại ở trên người kẻ ti tiện này?”
Nhưng đáp lại Ôn Ngọc Trạch chỉ là phong ấn của Phong Thần Châu càng lúc càng thu nhỏ lại.
Từng luồng sáng bao trùm, không ngừng khóa chặt lấy cơ thể của Ôn Ngọc Trạch, thu nhỏ lại, sau đó nghiền nát.