“Qua ba tuần rượu, chuyện hôm nay, U tông chủ có nên cho ta một câu trả lời không?”, Lâm Thiên Nhai lúc này đặt rượu xuống, mỉm cười đáp, vẫn là bộ dạng ôn hòa như cũ.
“Trả lời ngươi? Ta nói rồi, ai bắt nạt Thanh Vân tông ta sẽ giết kẻ ấy, kể cả là ngươi!”
U Động Thiên hừ hừ.
“Vậy sao?”
Lâm Thiên Nhai lại nói: “Hai tông môn chúng ta vài vạn năm qua đều nước sông không phạm nước giếng, không lẽ U tông chủ muốn phá vỡ cục diện?”
“Phá thì phá thôi, ta sợ ngươi chắc!”
Bầu không khí vốn đang hòa hợp, lúc này lại trở nên giương cung bạt kiếm.
Mọi người tức thì trở nên vội vã.
“Đừng có làm ồn!”
Tần Ninh quát khẽ.
Trong nháy mắt, lão Vệ cũng đảo mắt qua Lâm Thiên Nhai cùng U Động Thiên.
Bỗng nhiên, hai đại năng cảnh giới Hóa Thần đỉnh cao cảm thấy cả người phát lạnh.
Đáng sợ!
Hai người lúc này đều kinh ngạc nhìn lão Vệ, ông già mà bọn họ không quan tâm, đứng ở bên cạnh Tần Ninh.
“Lâm các chủ, ta nói rồi, hôm nay là ngày đại hỷ của Thanh Vân tông ta. Ta vốn không muốn nhìn thấy máu me gì, nhưng bọn chúng đã chết. U tông chủ giúp ta giải quyết phiền phức, nếu ông có vấn đề gì thì cứ tìm ta là được!”
Tần Ninh chăm chú nhìn Lâm Thiên Nhai.
Lúc này, Lâm Thiên Nhai bị Tần Ninh nhìn chằm chằm, có cảm giác đứng ngồi không yên.
Ông già phía sau Tần Ninh đột nhiên bùng phát ra khí thế khiến người ta phát run.
Ấy thế mà ngay từ đầu ông ta còn không phát hiện ra được thực lực này.
Tần Ninh này rốt cuộc có lai lịch gì?
“Tần tông chủ, việc này dù bọn họ không đúng, nhưng ba tông chủ của ba tông môn lớn bị giết, Kiếm Các ta mà không bày tỏ chuyện gì thì e là sẽ làm lòng người nguội lạnh”.
“Liên quan gì đến ta?”
Tần Ninh nói xong, sắc mặt Hứa Thanh Phong kia liền lạnh đi. Mà thấy sắc mặt lạnh lẽo của Hứa Thanh Phong, U Hồn và U Quỷ cũng liền thay đổi sắc mặt.
“Làm sao làm sao?”
Tần Ninh nhìn mấy người, cau mày nói: “Muốn làm loạn thì cút ra khỏi Thanh Vân tông, nếu dám đánh nhau trong Thanh Vân tông thì ta sẽ nhổ hết mấy tông môn các ngươi”.