Lúc này, thánh tử thánh địa Thanh Dương, Thanh Vô Song cười nói: “Hai người các ngươi cũng đến xem náo nhiệt à?”
Kha Viêm Vũ và Hoàn Khải Minh chính là đạo tử Thánh Đạo tông.
Mà Tần Ninh cũng xuất thân từ Thánh Đạo tông, hai người này, chẳng lẽ là đến để trợ giúp Tần Ninh?
Lúc này, trong lòng mấy vị thiên kiêu đều cảm thấy khó hiểu.
Kha Viêm Vũ mặc áo dài màu đỏ lửa, mỉm cười nói: “Các vị đừng hiểu lầm”.
“Hai người chúng ta đến đây vì Tần Ninh”.
Hoàn Khải Minh thản nhiên nói: “Vì giết hắn!”
Điều này, ngược lại làm cho mấy vị thiên kiêu cảm thấy vô cùng tò mò.
Thế nhưng hai người Kha Viêm Vũ và Hoàn Khải Minh dường như cũng không muốn giải thích.
Trên thực tế, không chỉ có bảy vị thiên kiêu này đến đây.
Trên đỉnh núi ở xung quanh, có một vài bóng người đang đứng đó.
Hai vị thánh tử khác đến từ thánh địa Thanh Dương, Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết cũng đến đây.
Lúc trước, hai người cũng không tham gia vào việc đuổi giết Lý Nhàn Ngư, chỉ là nghe được sự việc đã làm lớn đến mức này rồi nên hai người tò mò đến xem.
Cái tên Tần Ninh đột nhiên xuất hiện kia, rốt cuộc là có bản lĩnh gì mà dám can đảm khiêu khích nhóm thiên kiêu của các đại bá chủ.
Đồng thời, hai vị thiên kiêu khác của động thiên Huyền Nguyệt cũng xuất hiện ở đây.
Chỉ có ba vị đan tử của Cửu Nguyên đan tông là chưa từng thấy mặt.
Vạn Tiên Hướng mặc một bộ áo dài, nhìn qua có chút phong độ nhẹ nhàng, hắn ta nhìn khí thế trên đỉnh núi bên kia, không nhịn được cười nói: “Những người này, vì vị trí đứng đầu mà bất chấp tất cả…”
Niếp Như Tuyết trong trang phục màu trắng tuyết cũng mở miệng nói: “Ngược lại ta thật sự hiếu kỳ, Lý Nhàn Ngư có thực sự là đã chết rồi hay không…”
“Thế nhưng thành thật mà nói, nếu như không chết, thực lực của hắn ta… quả thực là ta và ngươi không thể sánh bằng”.
Vạn Tiên Hướng cười ha ha nói: “Đối với vị trí đứng đầu, ta cũng không mấy quan tâm, thiên kiêu trong Cửu Nguyên Vực, đứng ở trên cũng chỉ có mấy người chúng ta, thế nhưng cả Thượng Nguyên Thiên rồi Trung Tam Thiên thì sao?”
“Rất nhiều thiên kiêu, truy đuổi vị trí thứ nhất, tranh giành vị trí thứ nhất, quá mệt mỏi…”
“Chẳng bằng làm một người tự do phóng khoáng”.
Niếp Như Tuyết nhìn thoáng qua Vạn Tiên Hướng, không nhịn được cười nói: “Nếu như ngươi thoải mái như vậy, chỉ sợ sẽ lùi về sau trên con đường võ đạo, sẽ không tiến lên phía trước được”.
“Điều này cũng đúng…”
Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Hai người Lý Ý Nguyệt và Nguyên Minh Nguyệt cũng đứng ở một khoảng cách không xa.
Lý Ý Nguyệt mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, dáng người thướt tha, lộ ra vài phần xinh đẹp, khuôn mặt của cô ta không tính là rung động lòng người, liếc mắt nhìn qua cũng không tính là sáng chói, nhưng khi nhìn kỹ, lại khiến cho ngươi ta lưu luyến không rời, nhìn thêm vài lần nữa, dường như sẽ bị nó mê hoặc.