"Ta biết...", Tần Ninh nhìn về phía Khuyết tiên sinh, chậm rãi nói: "Tự ngươi nói, hay là để ta?"
Lúc này trong mắt của Khuyết tiên sinh có mấy phần kiêu ngạo.
Nếu không phải do Duẫn Khả Vi, Tần Ninh ở trong tay ông ta, chắc chắn sẽ là muốn sống không được, muốn chết không xong.
Đương nhiên ông ta không thèm để Tần Ninh vào trong mắt.
"Không chịu nói sao!"
Tần Ninh cũng không nóng nảy.
Hắn chậm rãi bước ra, đi tới trước người Hắc Viêm Huyết Văn Mãng rồi đưa tay ra.
Chỉ thấy một con Tiểu Linh Cổ đột nhiên xuất hiện, sau đó leo lên trên người Hắc Viêm Huyết Văn Mãng.
Không lâu sau, một viên quả cầu máu đỏ như máu ngưng tụ ra.
Tần Ninh tiện đà nói: "Cả người Hắc Viêm Huyết Văn Mãng đều là độc, nếu không khống chế độc tố trong cơ thể nó thì sẽ càng hung ác độc địa, không chỉ gấp mười lần thôi đâu".
Lúc Tần Ninh nói chuyện, hai tay hắn cũng chậm rãi nâng một viên quả cầu máu lên.
Quả cầu máu giống như một trái tim, lúc này lại còn đang đập theo nhịp.
Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao thấy một màn như vậy thì đều chấn động.
"Ngươi làm được kiểu gì thế?"
Duẫn Khả Vi đi lên phía trước, hiếu kỳ nói: "Cái này ngươi cũng phải nói cho ta biết".
Tần Ninh cũng cười nói: "Trừ khi ngươi làm việc giúp ta".
"Vậy không có lời".
Thấy Duẫn Khả Vi lắc đầu, Tần Ninh cũng không nói nhiều, quả cầu máu lơ lửng ở trước người Tần Ninh, sau đó bay đến phía trước Khuyết tiên sinh.
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng".
Nghe Tần Ninh nói thế, Khuyết tiên sinh lại làm vẻ không quan tâm.
"Đúng ý ngươi vậy".
Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, lúc này quả cầu máu rơi xuống tí tách.
Số máu chảy ra tí tách đều phủ hết lên trên người Khuyết tiên sinh.
Mà ban đầu, Khuyết tiên sinh vẫn chưa cảm giác được có gì khác thường.
Thế nhưng dần dần, sắc mặt của Khuyết tiên sinh lại càng ngày càng tái nhợt.
Chỉ trong chớp mắt mà cứ như có hàng ngàn vạn con sâu đang cắn xé trong cơ thể ông ta.