Ôn Hiến Chi tức tối khôn nguôi.
“Tức chết ta mất!”
Ôn Hiến Chi quát.
Một hồi lâu sau, Ôn Hiến Chi nhìn Tần Ninh, nói: “Sư tôn, độc này... người giải được không ạ?”
Tần Ninh nhìn Thanh Tư Nguyên, cuối cùng cũng đặt chén trà xuống và đứng dậy.
Hắn đi tới trước mặt Thanh Tư Nguyên, kéo áo cho ông ấy, chậm rãi nói: “Ta hiểu tính tình của ngươi, dù gặp chuyện gì ngươi cũng muốn nhẫn nhịn còn hơn là gây phiền phức cho người khác. Chính vì cái tính này của ngươi nên hồi đó ta mới thích ngươi”.
Nhẹ nhàng chỉnh trang lại quần áo cho Thanh Tư Nguyên, Tần Ninh nói tiếp: “Nhưng ngươi cũng phải biết rằng, chính vì ta thích ngươi nên ta lúc ấy đã thích ngươi ở bên cạnh ta, thỉnh thoảng nói chuyện với ta, ta rất vui”.
“Nếu ngươi chết... chẳng phải sẽ phụ lòng Tần công tử là ta, và cả Ôn Hiến Chi đại ca hay sao?”
Thanh Tư Nguyên nhất thời nghẹn họng.
Ôn Hiến Chi không nhịn được, nhìn Tần Ninh, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng: “Sư tôn, có thể...”
“Đi thôi!”
Tần Ninh mặc đồ trắng, khoác áo choàng, ra khỏi đại sảnh.
Bên trong đình viện, gió khẽ thổi qua.
Áo choàng của Tần Ninh lay động theo gió, vạt áo choàng in tranh sơn thủy màu mực, lúc này nhìn vô cùng sống động.
Tần Ninh chắp tay đứng trước đại sảnh.
Thời khắc này, nhìn Tần Ninh thật sự giống như một vị tuấn lang đứng giữa sơn thủy, có vẻ thư sinh, lại có vẻ tiêu điều.
“Đến Thanh Tiêu Thiên!”
Thanh âm khẽ vang lên, Tần Ninh bước chân đi ra.
Trong nháy mắt này, Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng lần lượt đi theo.
Thanh Tư Nguyên có chút không hiểu.
“Đi!”
Ôn Hiến Chi trói Thanh Ứng Triết và Thanh Ứng Nguyên, mang theo đám người Thanh phủ tiến lên.
“Hiến Chi đại ca... chuyện này...”
“Yên tâm đi!”