Bên trong một đống bảo bối này, nói không chừng Tần Ninh có thể tìm ra được vài món đồ tốt.
Lúc này, bốn người đi ở phía trước có vẻ như rất kỳ lạ.
Còn Ly Tâm Lăng mang theo muội muội Ly Tâm Linh Nguyệt nghiêm túc lựa chọn.
Lý Huyên đi theo bên người Hiên Viên Hương Nhi, cũng cẩn thận lựa chọn.
“Ngươi muốn loại gì?”
Tần Ninh trực tiếp mở miệng.
Dương Thanh Vân nghe vậy liền nói: “Con đã tới Thánh Nhân, Tinh Môn đã mở, Tinh Thần quyết truyền thừa là thương thuật…”
Thương thuật! Tần Ninh gật gật đầu nói: “Một khi đã như vậy thì tu luyện thương thuật đi, nếu như bàn về kiếm thuật, sau này, ngươi cũng không thể nào lên đến đỉnh cao”.
Tại đây, trong vòng ba ngày, hắn đã có một vị đồ đệ, kiếm thuật của người kia thực sự nghịch thiên.
Kiếm pháp của người đồ đệ kia làm cho hắn vô cùng kinh diễm.
Thậm chí, Tần Ninh còn có cảm giác, người đó vì kiếm mà sinh ra.
Dương Thanh Vân cường đại ở chỗ, hắn ta là một võ giả Tinh Mệnh, Tinh Môn mở ra, thông qua tinh thần trời đất, ngưng tụ nên tinh thần lực, đạt được Tinh Thần Võ quyết, thậm chí là Tinh Thần đan, Tinh Thần khí, đều có thể thể xuất hiện bên trong Tinh Môn.
Nếu như bây giờ xuất hiện thương quyết thì hẳn là Dương Thanh Vân thích hợp luyện thương nhất.
Tần Ninh nhìn trái phải một vòng, cuối cùng chỉ về phía trước.
Dương Thanh Vân đẩy những đồ vật khác sang một bên, quả nhiên là nhìn thấy một cây trường thương.
Bề mặt của thương sẫm màu, bên ngoài ẩn ẩn có vân sáng di chuyển.
Bên dưới thân của cây thương là ba hình người nhỏ, vô cùng rõ ràng.
“Thương Nguyên Minh!”
Dương Thanh Minh thốt lên.
“Thánh khí tam phẩm, mặc dù không tính là tốt lắm, nhưng mà rất thích hợp với ngươi, về sau ngươi lên đến cảnh giới Địa Thánh, ta lại tìm cho ngươi cái khác”.
“Vâng!”
Dương Thanh Vân thu lại thương Nguyên Minh, trong lòng kiên định.
Đồ sư tôn cho, nhất định là tốt!
“Tần Ninh, Tần Ninh, còn của hai người chúng ta đâu…”, Tiên Vô Tận vội vàng nói.
Bây giờ ông ta cảm thấy có chút tự ti.
Trong khoảng thời gian này, ông ta lại tiến bộ.
Đạt tới cảnh giới Hoá Thánh tầng bảy.
Nhưng mà Tần Ninh đã là Hư Thánh tầng bảy.
Chênh lệch quá lớn.
Tần Ninh nói, đợi bọn họ tới cảnh giới Hư Thánh sẽ trợ giúp bọn họ một bước lên mây.
Nhưng mà tới được cảnh giới Hư Thánh cũng không đơn giản như vậy!
“Hai người các ngươi…”, Tần Ninh thì thầm nói: “Tự mình tuỳ ý lựa chọn thánh khí nhất phẩm dùng thuận tay là được rồi”.
Nghe được những lời này, gương mặt già nua của Tiên Vô Tận đỏ lên, lôi kéo Tần Ninh nói: “Đừng đừng đừng…ta thấy ở đây cũng có không ít thánh khí tam phẩm, tìm cho chúng ta một cái đi…”
Tần Ninh nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn về phía hai người.
“Cũng tốt!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Một khi các ngươi đến cảnh giới Hư Thánh, có lẽ ta có thể giúp các ngươi lột xác hoàn toàn biển linh thức thành hồn hải, tiến vào cảnh giới Thánh Nhân”.
“Vậy thì hai thứ này đi…”, nói xong, thánh lực trên đầu ngón tay Tần Ninh khẽ nhúc nhích.
Một cái ô.
Một cây gậy.
“Tiên Vô Tận, người dùng ô Thiên Vân này!”
“Huyền Chấn, ngươi dùng trượng Linh Huyền này!”
Tần Ninh thẳng thắn nói: “Ta sẽ không giải thích nhiều, các ngươi cứ tự mình trải nghiệm trước, hợp hay không hợp, về sau các ngươi sẽ biết”.
Nghe được những lời này, hai người nhận lấy hai món thánh binh.
“Thích hợp thích hợp, nhất định là thích hợp!”
Tiên Vô Tận vui mừng hớn hở nói.