Nói là sư đồ.
Nhìn trông giống cha con hơn.
Đương nhiên, nhìn vẻ bề ngoài thì Tần Ninh và Dương Thanh Vân trông giống huynh đệ hơn.
"Xuất phát!"
Kết quả là hai vị đại nhân vật Cửu Thiên Huyền Tiên thất trọng thiên nhấc kiệu tiến lên.
Dương Thanh Vân đi phía trước.
Lý Nhàn Ngư và Vân Sương Nhi một trái một phải.
Đám Thanh Vân Vệ thì cẩn thận từng li từng tí đi theo.
Tần Ninh nằm ngửa trên cáng tre, đột nhiên nói: "Thanh Vân..."
"Vâng?"
"Lúc trước ngươi bị người của gia tộc Bắc Đấu đẩy vào tuyệt địa, đó là nơi nào? Chúng ta bây giờ đến đó nhìn một cái trước đã".
Nghe vậy, Dương Thanh Vân cười nói: "Đó là một sơn cốc, trong sơn cốc có rất nhiều tiên thú bị dị hoá ảnh hưởng, giết chóc thành tính, hơn nữa trong sơn cốc có rất nhiều chướng khí, nhưng mà con lại phát hiện ra một thế ngoại đào nguyên ở sâu bên trong..."
Thế ngoại đào nguyên?
"Nói một chút xem!"
Tần Ninh hiếu kỳ nói.
Dương Thanh Vân lập tức miêu tả ra khung cảnh kia.
Ở trong di tích cổ Đông Vĩnh thành này, tất cả mọi nơi đều có một loại cảm giác mênh mông sương mù.
Mà nơi Dương Thanh Vân nói tới lại để cho người ta cảm thấy vô cùng thần kỳ, trong lành, khiến người ta hướng tới.
"Đi xem thế nào".
Tần Ninh nói.
Bây giờ, Cổ Cửu thành đã bị huỷ diệt, đám nhân vật cấp cao như Cố Thiên Minh, Cố Thiên Ưng đều đã bỏ mình.
Đám người U Cổ tộc trong di tích cổ Đông Vĩnh thành xem như xong đời.
Nhưng còn có người của Linh Đồng tộc và Huyết Nguyệt tộc.
Hai người Linh Tu Hiền và Linh Chính Nguyên là Tiên Quân thượng vị, là người cầm đầu, nhưng chắc chắn trong Linh Đồng tộc vẫn còn Tiên Quân, Cửu Thiên Huyền Tiên.
Ngoài ra còn có Huyết Nguyệt tộc.
Tần Ninh nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, không khỏi hỏi: "Huyết Hâm Nhi xinh đẹp như hoa kia đâu rồi?"
Nghe được câu hỏi này, Lý Nhàn Ngư ngẩn người, vẻ mặt cổ quái.
Dương Thanh Vân và Vân Sương Nhi cũng đều hiếu kỳ nhìn Lý Nhàn Ngư.
Lúc trước bọn họ chỉ gặp được Lý Nhàn Ngư, chứ không gặp được Huyết Hâm Nhi.
Lý Nhàn Ngư gãi đầu một cái, nói: "Sau khi mọi người tiến vào di tích cổ Đông Vĩnh thành đều bị tách ra, con cũng chỉ còn lại có một mình, tìm được một chút cơ duyên trong di tích cổ, mượn cơ hội này để bước vào Tiên Quân".
"Về sau trùng hợp gặp lại Huyết Hâm Nhi, cô ta cô đơn chiếc bóng, có vẻ là bị trọng thương, bị mấy chục con tiên thú truy kích, vô cùng chật vật..."
Tần Ninh hiếu kỳ nói: "Ngươi không cứu nàng?"
Lý Nhàn Ngư lúng túng nói: "Đệ tử lo lắng bị lừa, dù sao người phụ nữ này cũng là người của Huyết Nguyệt tộc, cho nên đệ tử không cứu, chỉ đứng bên cạnh nhìn xem có phải là gian kế hay không..."
"Cuối cùng thì sao?", ngay cả Dương Thanh Vân cũng tò mò.
Lý Nhàn Ngư lúng túng nói: "Hình như không phải gian kế, cô ta đã bị những tiên thú kia nuốt rồi..."
"Con đã quan sát thật lâu, hồn phách khí tức của cô ta đúng là đã biến mất, về sau con mới ra tay giết đám tiên thú kia xem như báo thù cho cô ta..."