Thế giới của võ giả từ xưa đến nay đều đã như vậy, dường như phía trước là tận cùng nhưng cũng là vô tận.
Ai mà biết được cái gọi là điểm tận cùng ở đâu cơ chứ?
Ngay cả bản thân Tần Ninh cũng không dám khoác lác khoe khoang nói mình biết tất cả.
Năm đó phụ đế trở thành người thống trị chư thiên vạn giới, phong hào là Vô Thượng Thần Đế, không một ai cao hơn ông ấy nữa.
Thế nhưng ở bên trên thật sự là tối cao rồi sao?
Đại điện Thanh Vân của Thanh Vân tông.
Trông thấy nhóm Tần Ninh quay về, ngũ đại trưởng lão, U Động Thiên và Thiên Đạo Nhất cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Tần Ninh lần này là khiêu khích thể diện của ngũ đại gia tộc.
Ngũ đại gia tộc hợp lực lại, ngay cả cổ quốc cũng phải né tránh mũi nhọn.
Sống hay chết bọn họ cũng không hoàn toàn chắc chắn.
Nếu không phải lo lắng có người đối phó với đại bản doanh của Thanh Vân tông thì bọn họ thật sự muốn đi xem thử tình hình.
Mà giờ phút này mấy người Tần Ninh bình an trở về, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người nhóm đại trưởng lão lập tức chào đón, nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Tần Ninh, sắc mặt ảo não buồn rầu của mấy tiểu bối Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên, đáy lòng lập tức cảm thấy không ổn.
Chẳng lẽ thất bại rồi sao?
Nếu không sao vẻ mặt của mấy tiểu bối lại rầu rĩ không vui?
Đại trưởng lão tiến lên phía trước, nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Tông chủ mạnh khoẻ chính là may mắn vô cùng, thua thì thua thôi, nội tình của ngũ đại gia tộc thâm hậu, không phải là thứ dễ dàng trêu trọc”.
“Đúng vậy đúng vậy”, nhìn thấy con gái của mình cũng không vui, Thiên Đạo Nhất nói: “Thanh Vân tông phát triển cũng không dễ dàng gì, ngũ đại gia tộc không tìm đến gây rối là được rồi”.
Hai người kẻ tung người hứng, nhưng mấy người Lý Nhất Phàm đều một mặt ngơ ngác.
Cái gì thua rồi? Cái gì không sao?
Mọi người đang nói cái gì? Sao bọn họ nghe chẳng hiểu gì vậy?
Thiên Linh Lung không nhịn được nói: “Đại trưởng lão, cha, mọi người nói cái gì thế?”
“Năm vị tộc trưởng của ngũ đại gia tộc bị tông chủ giết chết, quốc quân Hạ Phương Ki của cổ quốc Đại Hạ muốn đòi lại Cửu Hoang chiến xa cũng bị Tần tông chủ đánh bại cho chạy rồi”.
“Cái gì mà thua hay không thua!”
Mấy người bọn họ không vui vẻ gì, hoàn toàn là vì lời của lão Vệ.
Thế giới này quá rộng lớn quá mênh mông, bọn họ đã từng cho rằng thần của cảnh giới Hóa Thần chẳng qua là lũ rắn độc ở một góc.
Điều này là một trấn động vô cùng lớn với bọn họ, khiến bọn họ không thể chấp nhận trong một thời gian ngắn.
Sao lại thua rồi? Nếu đã thua thì mấy đại gia tộc kia bây giờ không phải sẽ xách đao tìm đến cửa ư.
Mà nghe đến lời này, ngũ đại trưởng lão ngây ra, Thiên Đạo Nhất sửng sốt, ngay cả U Động Thiên thân là tông chủ của một tông lúc này cũng trợn tròn mắt.