Minh Thanh Thanh nhìn Minh Lãng Hiên cười tươi, vẫn ngây thơ như mọi lần.
“Thanh Thanh, rất nhanh sẽ tới ngày đại hôn của muội, sau này không thể ở gần Tam ca ca được nữa!”, Minh Lãng Hiên cầm cốc trà, thản nhiên cười.
Nghe thấy vậy, Minh Thanh Thanh và Tần Hâm Hâm đều xấu hổ, nhìn nhau cười.
Minh Thanh Thanh không nén được cười nói: “Tam ca ca đang mơ hồ hay sao thế. Ta và Hâm Hâm mới chưa tới 17, phụ hoàng đã nói, chỉ định hôn ước trước, thêm vài năm nữa thì chúng ta mới kết hôn!”
“Ồ?”
Minh Lãng Hiên nhẹ nhàng đặt cốc trà trong tay xuống, cười nhạt nói: “Muội muội, sợ là muội nhầm rồi. Thái tử thượng quốc Cảnh Thiên, Cảnh Thượng sang năm 20 là đã có thể lấy muội rồi!”
Cái gì!
Nghe thấy lời này, Tần Hâm Hâm và Minh Thanh Thanh chợt sững sờ.
“Tam ca ca, huynh nói sai hả?”
Sắc mặt Minh Thanh Thanh không dễ nhìn cho lắm, gượng gạo cười nói: “Phụ hoàng đã đồng ý cho ta và Hâm Hâm đính hôn rồi. Ta vốn không thích thái tử Cảnh Thượng…”
“Những điều này, phụ hoàng đã ước định xong với đại ca Tần Ninh rồi mà”.
“Thanh Thanh, ta không nhớ nhầm đâu!”
Giọng nói của Minh Lãng Hiên lúc này cũng nặng xuống vài phần: “Hôn ước của muội và thái tử Cảnh Thượng không có gì thay đổi cả!”
“Đúng vậy, hôn ước với đại ca Cảnh Thượng của ta không thể thay đổi được, công chúa Thanh Thanh à”.
Mà đúng lúc này, ngoài đình nghỉ mát có một người đang dần đi tới. Một thân đồ đen, sắc mặt lạnh lùng, hơi thở toàn thân không hề yếu hơn Minh Lãng Hiên.
“Cảnh Khánh Phong, sao ngươi lại ở đây?”
Minh Thanh Thanh nhìn thấy người tới thì sắc mặt vô cùng khó coi.
Cảnh Khánh Phong chính là một trong những hoàng tử của thượng quốc Cảnh Thiên, hơn nữa còn là em ruột của thái tử Cảnh Thượng.
“Công chúa Thanh Thanh ghét ta thế sao?”, Cảnh Khánh Phong lại cười nói: “Ta đến thượng quốc Đại Minh, đương nhiên là vì hôn sự của cô và đại ca ta. Bảy ngày sau, tại thủ đô của thượng quốc Cảnh Thiên sẽ tổ chức hôn sự cho cô và đại ca ta. Hơn nữa, tới lúc đó, các thượng quốc lớn đều tham dự để bàn bạc chuyện lớn!”
Cái gì!
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Minh Thanh Thanh liền biến sắc.
Tần Hâm Hâm đứng một bên đã sớm hiểu ra.
“Minh Lãng Hiên, Ninh ca ta chữa khỏi bệnh cho huynh, hơn nữa còn hứa lấy lãnh thổ của 4 đế quốc lớn làm sính lễ, thế mà huynh lại thất tín bội nghĩa!”
Tần Hâm Hâm vô cùng tức tối: “Lẽ nào huynh không sợ Ninh ca của ta giết huynh sao?”
“Giết ta?”
Minh Lãng Hiên thản nhiên cười: “Trên Cửu U đại lục này, quan hệ giữa thượng quốc, đế quốc vô cùng rắc rối và phức tạp, Tần Ninh thì hiểu cái gì?”, Cảnh Khánh Phong cười giễu nói: “Còn lãnh thổ của 4 đế quốc lớn thì đợi thượng quốc Cảnh Thiên ta liên thủ cùng thượng quốc Đại Minh, thượng quốc Thương Long, cộng thêm sự phối hợp của những thượng quốc khác thì đừng nói là lãnh thổ của 4 đế quốc lớn mà kể cả đế quốc Thương Nghiễm cũng phải cúi đầu!”
Lời này vừa nói ra, Tần Hâm Hâm coi như hoàn toàn hiểu ra.
Thượng quốc Đại Minh lật lọng.