Bởi vì bọn họ cảm thấy mình sẽ không chết.
Đây là một sự tự tin mạnh mẽ, tự tin đến mức đối mặt với bất kỳ tình huống gì, loại thiên tài như bọn họ luôn luôn thản nhiên đối mặt.
Tần Ninh chính là loại người này.
Vũ Thanh Huyên cũng là loại này.
Hàn Nhân càng thấu hiểu.
Nàng ta không có tư cách tham dự trận chiến giữa hai người này.
"Hàn Nhân tỷ...", một vị thanh niên Tiên Quân mở miệng nói: "Thanh Huyên lợi hại hơn, hay Tần Ninh lợi hại hơn?"
"Theo ta thấy, tất nhiên là Thanh Huyên. Nhưng mà... tên Tần Ninh kia cũng không dùng hết toàn lực, ta không biết cực hạn của hắn ở nơi nào!"
Có điều, Hàn Nhân hiểu rõ.
Vũ Thanh Huyên là thiên tài tuyệt thế, Tần Ninh cũng vậy.
Trận chiến của hai người này tất sẽ khiến người xem sảng khoái đã đời.
Vù vù... Chỉ chốc lát sau.
Hai bóng dáng ầm ầm lao ra.
Đùng! Tiếng động nặng nề bộc phát.
Đao kiếm và trường thương va chạm, lập tức chém giết với nhau, hơi thở trong cơ thể cuồn cuộn bốc lên.
Giữa đất trời, tiếng chém giết ầm ầm không ngừng vang xa.
Khắp toàn thân Tần Ninh, lực lượng chấn động đến mức tận cùng.
Mà Vũ Thanh Huyên cũng là như vậy.
Thất trọng thiên đối mặt với cửu trọng thiên.
Hai người chỉ bùng nổ duy nhất tiên khí, nhưng mỗi lần đao kiếm và trường thương va chạm, sự bùng nổ của tiên khí lại mang đến cảm giác còn khủng bố hơn cả tiên lực Tiên Quân bộc phát.
Vẻ mặt ai nấy cũng run lên.
Mấy người Hàn Nhân sớm đã lẩn tránh rất xa, đứng trên đỉnh một tòa tháp cao, lấy ra một tấm chắn Siêu Huyền tiên khí ngăn cản trước người, để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
"Đao Phá Thương Nguyệt!"
"Kiếm Lăng Thiên Khung".
Tay trái Tần Ninh cầm đao, tay phải cầm kiếm, cùng nhau tấn công, kiếm khí và đao khí hung mãnh gần như xé nát từng vị nhân vật Tiên Quân.
Nhưng thương thuật của Vũ Thanh Huyên rất xuất sắc, không thể phá vỡ, vừa công vừa thủ.
Đảo mắt, hai người đã đánh ra hơn mười chiêu, lại bất phân thắng bại.
Cho tới giờ khắc này, Tần Ninh cũng không thể không thừa nhận, Vũ Thanh Huyên này... Rất có vài phần bóng dáng của hai vị kỳ tài đến từ Vũ tộc Viêm tộc mà hắn gặp phải tại tiên vực Đại La hồi trước.
Thế giới Đại Thiên.
Vạn tộc san sát.
Bên ngoài Thương Mang Đại Thế Giới, vẫn còn có thời không thiên địa rộng lớn hơn.
Nói vạn tộc vẫn là ít.
Mà trong ngàn ngàn vạn vạn tộc đàn, sao có thể không sinh ra nhân vật tuyệt thế?
Tần Ninh tự cảm thấy thiên phú của bản thân mạnh mẽ, cộng với kinh nghiệm cuộc sống suốt trăm vạn năm từ kiếp trước, thêm cả lĩnh ngộ lột xác sau chín thế chín vạn năm, tất cả kết hợp với nhau mới tạo ra hắn của hiện tại.
Vẫn luôn liên tục chiến đấu với nghịch cảnh, Tần Ninh lúc nào cũng có thể chiếm được ưu thế, đây chính là thiên phú chồng lên tích lũy đến từ kinh nghiệm của hắn, khiến cho thực lực biến chất.
Nhưng hắn có thể như vậy.
Thì giữa trời đất này, rất nhiều chủng tộc cũng có thể sinh ra những vị thiên tài tuyệt thế khó mà tưởng tượng được.
Vũ Thanh Huyên được tính là một người.
Trận chiến này đâu chỉ mình Vũ Thanh Huyên vui sướng trong lòng?
Bản thân Tần Ninh cũng cực kỳ sung sướng.
Dù sao... Nếu suốt ngày lấy Cửu Thiên Huyền Tiên bắt nạt Tiên Quân, quả thật vô cùng nhàm chán, cũng không có ích lợi gì với việc tăng lên của hắn.
Đời này hắn trải qua từ đầu, tất nhiên muốn hơn hẳn đời trước của hắn.
Bố vĩnh viễn là tấm gương của hắn, là mục tiêu hắn muốn theo đuổi!
"Phá!", quát to một tiếng.
Trường kiếm ngừng giữa không trung, ý cảnh kiếm tâm trong cơ thể Tần Ninh bùng nổ hoàn toàn.
Hoàn toàn, trọn vẹn phóng thích bản thân.
Vũ Thanh Huyên thấy cảnh này lại càng thêm nóng lòng muốn thử, mũi thương quét ngang.
"Vạn Trượng Quy Nhất".
Một thương ra dường như mang theo ngàn vạn đạo thương kình, chúng che trời lấp đất lao tới, rồi nhanh chóng ngưng tụ thành một thể, đánh thẳng về phía Tần Ninh.
Ầm... Khí tức trong cơ thể hai người cuồn cuộn bộc phát, quét sạch một mảnh không gian.
Mấy người Hàn Nhân đứng nơi xa thấy cảnh này thì chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.
Trận chiến bực này quả thực chẳng khác gì hai Tiên Quân cấp bậc Tứ Phẩm chiến đấu, thật quá dọa người.
Ầm ầm... Ầm ầm... Bọn họ không ngừng va chạm, rồi lại không ngừng bắn ra.
Trong cơ thể Tần Ninh, lực lượng dâng lên đến cực hạn.
Vũ Thanh Huyên cũng hoàn toàn buông thả bản thân.