Giờ phút này, mấy người bọn họ ngồi trước bàn ăn, trên bàn là các món ngon vật lạ, hoa quả tươi ngon, bày biện đầy cả một bàn.
Nhìn thấy món ngon, nước miếng của Giản Bác chảy ròng ròng.
Ngửi thấy hương thơm của rượu ngon, vẻ mặt Nhan Như Hoạ trở nên say mê.
Không chỉ mấy người bọn họ mà lúc này, mấy con thánh thú cũng đầy vẻ thích thú.
“Đùi của Thiết Tê Ngưu Thú, thánh thú cấp ba, phải dùng thánh hỏa để nấu canh, đem thịt bò nấu nhừ, làm thành canh, như vậy mới ngon…”
“Đây là thánh thú cấp bốn Hoa Văn Linh Dương, cái đùi linh dương này phải nướng tỉ mỉ trong mười ngày…”
“Còn đây là quả Thánh Nguyên, cắn một miếng là tam hồn thất phách bồng bềnh thăng thiên luôn!”
“Đây là rượu Bách Hoa được làm từ những giọt sương sớm trên đỉnh núi lạnh giá, chỉ có hoàng thất Đại Tề mới có thể uống!”
Lúc này, mấy người họ đều đắm chìm trong đó.
Cái nơi chim không thèm ị như Thánh Thú tông, sao có thể có những món ăn ngon miệng, quý hiếm như thế này.
Đối với mấy người bọn họ, cảm giác bây giờ giống như là một người nông dân được tới hoàng cung, ăn một bữa yến tiệc, vui mừng đến phát điên rồi!
Lúc này, ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Hoạ đều nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh không đụng đũa, bọn họ cũng không dám đụng.
Địch Nguyên rầu rĩ nói: “Ăn?”
“Ăn đi!”
Tần Ninh vừa dứt lời, bốn người họ như gió cuốn mây trôi, há miệng cắn miếng lớn…
Ở một bên khác, Tề Tư Tư cẩn thận chăm sóc Tề Bác ăn cơm, nhìn thấy các món ngon trên bàn, Tề Bác cũng lộ ra vẻ mặt vui cười hớn hở.
Giờ phút này, bộ dạng của Phong Vô Cực có chút không yên, nho nhã, lịch sự ăn uống.
Trên thực tế, lần này, ngoại trừ hai cha con Tề Phi Vân và Tề Hạo bị khiếp sợ, người khiếp sợ nhất chính là Phong Vô Cực.
Vốn dĩ, thực lực của ông ta đã được khôi phục hoàn toàn, cho nên ông ta cũng không thể trơ mắt nhìn Tần Ninh chịu chết, vì vậy lúc này mới xuất hiện.
Nhưng mà không nghĩ tới…
Tần Ninh lại một lần nữa khiến cho ông ta có thêm nhận thức mới!
Người này không phải là đến đây để tìm chết, mà là đến để giảng đạo lý.
Nhưng nếu Đại Tề không muốn nói đạo lý, vậy thì hắn cũng không giảng nữa!
Mấy người kia hành động gió cuốn mây trôi, Xích Vũ cũng đậu ở đầu vai Tần Ninh, không hề nhúc nhích.
Lúc này, Cửu Anh từ trong tay áo Tần Ninh vươn đầu ra, cắn từng miếng từng miếng thức ăn…
“Cửu Anh, ngươi đừng ăn”.
Giản Bác vừa ăn vừa than thở nói: “Từng này còn không đủ cho một mình ngươi ăn”.
Cửu Anh mắng lại: “Khinh thường ông đây à?”
“Vô nghĩa!”, Giản Bác quát lớn: “Tên khốn nhà ngươi có chín cái đầu, chín cái miệng cùng nhau ăn, mấy người chúng ta cộng lại cũng không bằng được ngươi…”
Cửu Anh xấu hổ cười trừ, khụ khụ hai tiếng rồi nói: “Vậy thì ta dành ra một cái đầu để nói chuyện phiếm, tâm sự với ngươi được không?”
“…”
Nhìn thấy mấy người bọn họ, Tần Ninh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Mất mặt!
Mà giờ phút này, mấy dáng người cũng cất bước đi đến.
“Các vị cứ yên tâm ăn uống, nếu như không đủ thì đầu bếp sẽ tiếp tục làm”.
Tề Phi Vân dẫn theo Tề Chi Vũ, Tề Thiên Minh cùng thánh chủ Tề Hạo, thái tử Tề Hành và tam hoàng tử Tề Hoàn đi đến.
Tề Phi Vân chắp tay nói: “Tần công tử, còn chưa giới thiệu”.