"Có thấy rõ ràng không?"
Thương Dật Phi mở miệng.
Một bên, Thương Dật Không lắc đầu.
"Ta ra vẻ lui bước, các ngươi còn tưởng rằng ta sợ các ngươi?"
Tần Ninh nhìn về phía Thương Dật Phi, Thương Dật Không, lạnh nhạt nói: "Hạng Minh Chúc bị đám người Bắc Thiên Tâm, Vạn Tuyết Phong, Vạn Tuyết Phù xúi giục, muốn giết ta, ta không giết ông ta đã là nể mặt Càn Khôn Điện rồi, vậy mà điều này lại khiến các ngươi cảm thấy Ngọc Tiên như ta có thể dễ dàng bị các ngươi khống chế?"
"Bây giờ, bản công tử cho các ngươi một cơ hội nữa”.
"Giết bốn người Hạng Minh Chúc, ta sẽ để đám người các ngươi rời khỏi nơi đây”.
"Nếu không hôm nay hãy ở lại hết đi”.
Hạng Minh Chúc nghe nói như thế, trong ánh mắt nhìn về phía Tần Ninh tràn đầy phẫn hận.
Mà ba người Bắc Thiên Tâm, Vạn Tuyết Phong, Vạn Tuyết Phù đã sớm sợ hãi không dám nói một câu nào, chỉ biết đứng sát vào Hạng Minh Chúc.
"Đừng sợ!"
Hạng Minh Chúc mở miệng nói: "Hai vị cữu cữu của ta chắc chắn sẽ khiến hắn phải trả giá lớn”.
Nghe nói như thế, ba người Bắc Thiên Tâm miễn cưỡng cười.
Trả giá lớn?
Nhưng bây giờ Tần Ninh vẫn yên ổn thản nhiên đứng ở nơi đó, ngược lại là Thương tộc đã chết không ít người.
Có vẻ Thương Dật Phi và Thương Dật Không cũng không thể làm gì được Tần Ninh.
Những tiếng kêu thảm thiết còn tiếp tục vang lên.
Chỉ trong chốc lát, từng vị võ giả của Thương tộc bị giết, Kim Tiên, Ngọc Tiên, Huyền Tiên đều như nhau.
Cảnh này khiến hai người Thương Dật Không, Thương Dật Phi hoàn toàn không nhịn được .
"Chỉ là một tên Ngọc Tiên mà cũng muốn để Thương tộc ta phải nhượng bộ, ngươi đang nằm mơ đẹp gì đó?"
Thương Dật Phi hừ lạnh nói: "Thật sự nghĩ chúng ta không thể làm gì được ngươi sao?"
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn, buông tay, không nói lời nào nữa.
"Hừ!"
Thương Dật Phi giận dữ, hừ lạnh một tiếng, bàn tay nắm chặt.
Hai tay chậm rãi mở rộng ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái gương đá.
Gương đá chỉ to bằng lòng bàn tay, bên ngoài được chế tạo từ huyền thạch, điêu khắc những dấu ấn phức tạp.
Bên trong là mặt gương vô cùng bóng loáng.