Lớp áo giáp vàng sẫm ngưng tụ như kim thiết, bao chặt lấy Tần Ninh.
Keng...
Tiếng va chạm vang lên.
Ứng Long Thăng giờ khắc này lui lại.
Tần Ninh đứng tại chỗ bất động.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì đều ngơ ngác.
Cảnh giới Quy Nhất mà lại không giết chết nổi Tần Ninh?
Đùa gì thế!
Phục Thanh Phong thấy vậy, ánh mắt lóe lên.
Tần Ninh… rất kỳ lạ.
Ứng Long Thăng lúc này lui lại, đứng vững trên không, sắc mặt càng thêm khó coi.
Ông ta chính là vô địch cảnh giới Quy Nhất, sao có thể không phá được lớp phòng ngự của Tần Ninh cơ chứ.
Chỉ là cảnh giới Sinh Tử mà thôi!
"Ta nói thêm một lần nữa, hôm nay Thủy Thuận Anh hẳn phải chết, không ai có thể ngăn cản ta!"
Tần Ninh ngữ khí bình tĩnh, sắc mặt lạnh nhạt.
Lúc này, Ứng Long Thăng cùng Phục Thanh Phong hai mặt nhìn nhau.
Tần Ninh cũng cười nhạt trong lòng.
Thú vị thật.
Hiện tại đã câu được con cá khá lớn rồi đấy.
Không biết tiếp theo đây có thể xuất hiện con lớn hơn hay không.
Hắn cùng đợi.
Lúc này, một lời rơi xuống.
Tần Ninh trực tiếp vung một chưởng về phía Thủy Thuận Anh.
Chưởng lực mang theo ánh sáng vàng nồng nặc, tràn đầy phong cách cổ xưa, giống như một ngọn núi đè về phía Thủy Thuận Anh.
"Không!"
Thủy Thuận Anh lúc này hét lớn.
"Dừng tay đi".
Đang lúc này, bên trong hư không lại vang lên một giọng nói.
Khi thanh âm kia vang lên, mọi người ở sân cảm giác cõi lòng mình trở nên vô cùng bình tĩnh.
Phảng phất như một thế giới tràn đầy chim hót hoa nở hiện ra trước mặt mình.
Mọi người lúc này đều mang vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng bình ổn.
"Nhiếp phó các chủ!"
Phục Thanh Phong cùng Ứng Long Thăng lúc này cung kính thi lễ.
Một người đàn ông mặc quần áo màu sắc đứng chắp tay, tóc dài phiêu đãng, tạo cảm giác như một vị Thánh Hiền.
Cứ đứng ở trên không như vậy, toàn thân giống như hòa làm một với trời đất xung quanh.
Mà ở bên người còn có vô số hình ảnh hiện ra.
Sơn cốc, ngọn núi, dòng sông, cây cối, tất cả vẽ ra một bức họa nhìn cực kỳ động lòng người.
Giống như là thật.