Đoạn hắn ta quay sang nhìn xung quanh, hừ một tiếng: “Ta mà phát hiện ai dám cướp của hai người họ thì ta thề sẽ truy sát đến tận chân trời góc bể”.
Uy hiếp xong hắn ta mới ngoảnh mặt sang Nguyên Dạ, nói tiếp: “Có đến ba trăm vạn thiên nguyên thạch kia mà, bộ đưa mười vạn thì ngươi chết chắc? Nhiều chuyện làm gì không biết”.
Mặt Nguyên Dạ đỏ như gấc.
Bộ hắn ta làm vậy vì tiếc thiên nguyên thạch chắc?
Hắn ta ra tay vì đám Diệp Nam Hiên dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Nguyên mà!
Lý Nhàn Ngư nhìn Diệp Nam Hiên, hỏi: “Diệp sư huynh, nên xử lý ba kẻ này thế nào đây?”
Diệp Nam Hiên cất nhẫn không gian đi, gãi đầu phân vân: “Theo ý sư tôn thôi”.
Ba người cùng nhìn sang Tần Ninh.
Nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì Trần Nhất Mặc đã chen vào: “Có chuyện này thôi mà cũng cần xin chỉ thị của sư tôn à? Giết cho rồi”.
Cả nhà họ Nguyên lẫn nhà họ Chu đều đánh tới Cửu Nguyên Vực, ý đồ cướp Cửu Nguyên Đan Điển và thân xác kiếp thứ năm của sư tôn thì lồ lộ không thèm giấu, dù chúng không biết cụ thể về chuyện thân xác nhưng cứ gây hấn hết lần này đến lần khác. Đám người này tội đáng muôn chết.
Nếu cảnh giới của Trần Nhất Mặc không bị ẩn thì hắn ta đã trừ khử nhà họ Nguyên và nhà họ Chu từ lâu rồi.
Diệp Nam Hiên gật đầu: “Được”.
Giờ phút này, cả ba người Nguyên Tung, Nguyên Mục Dã, Nguyên Dạ đều tái mặt.
“Ta đã nộp thiên nguyên thạch rồi cơ mà, sao các ngươi vẫn muốn giết!”
Nguyên Dạ phẫn nộ quát.
“Ta nói ngươi đưa thì không giết ngươi hồi nào?”
“Ngươi...”, Nguyên Dạ không ngờ bọn người này lại vô lại đến thế.
“Nguyên Dạ?”
Đúng lúc đó, một tiếng kêu đầy ngạc nhiên vang lên từ trong đám đông.
Người xung quanh tránh đường cho một nhóm người đi tới.
Mấy người kia đều mặc hoa phục trông vô cùng quý phái, có cả nam lẫn nữ, độ tuổi khoảng hai mươi trở đi, ai cũng có khí chất độc đáo.
Khí chất ấy không phải sinh ra đã có mà được tạo nên sau tháng ngày sống trong nhung lụa.
“Chu Thiên Phóng!”
Thấy người thanh niên đi đầu, hai mắt Nguyên Dạ chợt sáng ngời, hắn ta la lên: “Cứu ta!”
Thanh niên cầm đầu có vóc người vạm vỡ đầy oai phong và hiên ngang, đôi mắt hổ có ánh nhìn vô cùng sắc bén. Hắn ta nhanh chóng nhìn lướt qua năm người Tần Ninh, Trần Nhất Mặc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư.
“Năm...”, Nguyên Dạ vội vàng ra lệnh: “Năm kẻ này đắc tội nhà họ Nguyên bọn ta, ngươi mau giết bọn chúng đi!”