Ô Hạc Vũ nhìn vào đống hỗn độn vương vãi đầy đất kia, không khỏi nói: “Cung chủ đại nhân, những võ giả đến từ Thiên Thông Đạo ấy vẫn không chịu quy thuận hết, trong số đó còn vài người...”, Tần Ninh cười bảo: “Nằm trong dự đoán cả, kẻ bị sức mạnh trấn áp sao có thể thật tâm muốn thần phục ta chứ?”
“Nhưng mà chẳng sao cả, chỉ cần ta ở đây thì bọn họ cũng không dám phản kháng, vậy là được rồi”.
“Tất nhiên là các ngươi cũng phải tốn chút tâm tư quấy rối những Kim Tiên đó khiến đoàn thể của bọn chúng phân tán đến đảo khác làm việc”.
Ô Hạc Vũ bèn gật đầu nói: “Thuộc hạ hiểu ạ”.
Mấy năm gần đây, Nguyên Hoàng cung vẫn luôn phát triển như vậy.
Giống như nhà họ Đường ở đảo Thượng Thanh, nhà họ Hải ở đảo Phi Ngư, nhà họ Bạch ở đảo Bạch Dương và nhà họ Lư ở đảo Tinh Túc, Kim Tiên trong tứ đại gia tộc đó tính tổng lại cũng hơn năm trăm.
Mấy năm qua bọn họ đều kiếm việc và phân phối đủ loại nhiệm vụ cho đám Kim Tiên đó làm.
Làm thế hiệu quả không tệ lắm.
Chí ít là khiến lòng trung thành của bọn họ đối với gia tộc dần dần suy yếu và lòng trung thành với Nguyên Hoàng cung càng ngày càng tăng.
Đương nhiên những điều đó đều cần thời gian, mà bây giờ Tần Ninh... cũng không nôn nóng.
Bên kia, ba người Ô Đông, Bàng Bột và Lang Việt dẫn theo Đường Thiên Khánh, Hải Quang Nghĩa, Bạch Đồng và rất nhiều cường giả Kim Tiên khác tiến về phía đảo Minh Ngọc.
Ở bên ngoài đảo Minh Ngọc to lớn ấy, tại nhà họ Minh, Cửu Anh đã đến đây, nơi đó lập tức
biến thành chiến trường.