Giờ thì Hoa Thiên Vẫn và Bạch Bán An càng sững sờ hơn nữa.
Sao mà đủ thứ chuyện lộn tùng phèo thế kia?
La Thanh Tuyền vội vàng đi tới trước mặt phụ thân, nhỏ giọng giải thích ngọn nguồn những chuyện đã xảy ra.
"Hóa ra là vậy...", La Phù Linh thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người này không phải tới để tranh đồ đệ! Nhưng mà... Vậy cũng không được! Muốn giết Tần Ninh ư?
Vậy càng không được! Vị tiền bối đại năng kia đã nói Tần Ninh đóng vai trò cực kỳ quan trọng.
La Phù Linh nhìn dáo dác xung quanh Hoa phủ, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Tần Ninh.
"Tiên sinh Tần Ninh!"
La Phù Linh chắp tay cười nói: "Tại hạ, La Phù Linh, người đứng đầu La Phù Động Thiên bái kiến tiên sinh".
Tần Ninh hơi sửng sốt.
Ơ, lần đầu tiên gặp nhau mà?
"Là Kiếm Lai bảo ngươi tới à?"
Tần Ninh đi thẳng vào vấn đề.
Hả?
La Phù Linh sửng sốt.
Kiếm Lai nào cơ?
"Không phải à?"
Tần Ninh tò mò hỏi: "Thế ai bảo ngươi tới?"
La Phù Linh thành thật báo cáo: "Là một vị tiền bối tự xưng là Vân đại nhân".
Vân đại nhân?
Tần Ninh nhướng mày.
"Là hắn ta à?"
Tần Ninh vung tay lên, một bóng người hiện lên trước mặt hắn.
Dáng vẻ được vẽ ra sống động ấy chính là Kiếm Lai.
"Vâng vâng vâng".
"Vân tiên sinh à...", Tần Ninh lầm bầm: "Tên ai có chữ Vân nhỉ...", trong lòng Tần Ninh như có điều suy nghĩ, tiếp theo nói: "Nếu ngươi tới đây để thu đồ đệ thì cứ làm việc của ngươi đi!"
La Phù Linh vội vàng nói: "Không vội, không vội, chờ Tần tiên sinh giải quyết rắc rối trước rồi tính cũng được".
Đến lúc này, Hoa Thiên Vẫn vẫn ngây ra như phỗng.
Bạch Bán An hết lạy Trần Nhất Mặc đến lạy Tần Ninh như một tên ngốc.
Giờ lại có thêm La Phù Linh, rõ ràng mối quan hệ giữa ông ta và Tần Ninh không phải tầm thường.
Rốt cuộc kẻ Tần Ninh không tên không tuổi này có lai lịch gì?
Giờ phút này, Tần Ninh chỉ một tay về phía Hoa Thiên Vẫn, mở miệng nói: "Hai người các ngươi, bắt ông ta!"