“Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa...”
Dịch Bình Xuyên nhìn ba người, cười khà khà nói: “Các ngươi may thật, được gặp tông chủ từ trước. Nói đi, có phải là được lợi lớn rồi không?”
“Ôi chà, Tiểu Tấn Triết, ngươi đến Thiên Thánh thập phẩm rồi cơ đấy, Họa Họa, ngươi cũng Thiên Thánh thất phẩm rồi, giỏi lắm, xem ra tông chủ cho các ngươi không ít lộc nha!”
Dịch Bình Xuyên cười nói: “Tông chủ, vậy... con... thời gian này chẳng mò được gì hết, người có thể thương xót một chút Đại Thánh Vương con không...”
Tần Ninh lúc này im lặng chưa nói gì.
Dịch Bình Xuyên phát hiện ra vẻ khác lạ của Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa.
“Sao vậy? Ba người các ngươi làm gì mà như nhà có tang thế?”, Dịch Bình Xuyên cười nói: “Làm gì vậy? Ta đâu có cướp đoạt cái gì của các ngươi, nhìn cái vẻ oan ức của các ngươi kìa!”
Lúc này, Dịch Bình Xuyên đi lên khoác vai ba người, cười nói: “Thánh cảnh Vị Ương này sau bao nhiêu năm đã mọc lên cực kỳ nhiều dược liệu, không ít nơi có cả thánh bảo đấy. Sư huynh ta đây cũng vớt vát được một chút, không cần của các ngươi nữa, được chưa?”
Nghe đến đây, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa vẫn không lên tiếng.
Dịch Bình Xuyên nghiêm mặt nói: “Đừng có quá đáng, các ngươi đừng giả bộ đáng thương để đòi ăn cả của ta nữa! Không được đâu đấy!”
Địch Nguyên lúc này kéo Dịch Bình Xuyên lại, sau đó nhìn ba người: “Nói!”
Lúc này, Dịch Bình Xuyên cũng thấy có điều gì đó không thích hợp.
Tần Ninh nhìn cả hai, từ từ nói: “Đường Minh chết rồi!”
Nghe vậy, ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều cúi đầu xuống.
Địch Nguyên nghe vậy, thần sắc hơi giật mình, sững sờ tại chỗ.
Còn Dịch Bình Xuyên thì chết đứng.
“Chết... Chết... Chết rồi?”
Dịch Bình Xuyên lắp ba lắp bắp, đứng nguyên tại chỗ, rồi đột nhiên lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
Tần Ninh sẽ không lừa hắn ta!
Tổ sư gia không có lí do gì để lừa hắn ta cả!
Người đó... chết rồi...
Dịch Bình Xuyên lúc này giống như bị hút đi toàn bộ tinh khí, ngơ ngác ở đó.
“A... Aaaaaa....”
Đột nhiên, một tiếng khóc khiến người ta đau xót vang lên.
“Tại sao...”
“Đường Minh... tại sao chứ...”
Dịch Bình Xuyên khóc òa lên, cả người như mất đi chỗ dựa, nằm xuống đất, hai mắt trống rỗng, nhìn về chân trời.
Từng hàng nước mắt chảy dài ở hai bên má.
“Cái tên khốn này...”