"Những ngày qua, làm phiền các vị đã chờ đợi ở chỗ này!"
Một vị thống lĩnh Linh Tiên lúc này nhìn về phía mười mấy vị tiên đan sư còn sót lại trong sân, khách khí nói: "Đây là một viên Bồi Nguyên Tiên Đan!"
Bồi Nguyên Tiên Đan, tiên đan tam phẩm! Thống lĩnh kia nói tiếp: "Đại tiểu thư đã được Bạch Ưng đại sư đến từ thành Bạch Phảng chữa khỏi, cho nên tiếp theo không cần các vị chẩn đoán nữa, đã làm phiền chư vị chờ đợi ở nơi này rồi!"
Nghe thấy lời này, mười mấy vị tiên đan sư ở trong đình viện chờ đợi chữa bệnh đều vô cùng ảo não.
Còn chưa đến lượt bọn họ mà người ta đã được chữa khỏi rồi! Mà ngay lúc này, Trần Nhất Mặc đang đứng ở hành lang đình viện lại ngây người.
Đậu má nó chứ! Chữa khỏi rồi?
Mẹ nó đây là chuyện gì vậy?
Ông đây tốn công chờ không mười ngày?
Thể hiện trước mặt người khác chó má gì chứ, ông đây còn chưa ra tay, đại tiểu thư kia dựa vào cái gì mà đã khỏi rồi?
"Không thể nào!"
Trần Nhất Mặc bước ra một bước, vẻ mặt kích động nói: "Chắc chắn là chưa khỏi, vị Bạch Ưng đại sư cái gì kia làm sao có thể cứu chữa đại tiểu thư nhà ngươi chứ?"
"Trần Nhất Mặc còn chưa ra tay đâu!"
Thống lĩnh nghe nói như vậy thì nhướng mày một cái.
Người trẻ tuổi này đầu óc có vấn đề sao?
"Ngươi là ai?"
Thống lĩnh đại nhân hỏi.
"Ta?"
Trần Nhất Mặc hừ một tiếng nói.
"Bàn tay âm dương nắm càn khôn”, "Cửu trọng thiên địa ta là tôn”.
"Chân đạp nhật nguyệt trấn thương khung", "Thương Mang Vân Giới ta xưng hùng!"
"Tại hạ là tiên đan sư tuyệt đỉnh cái thế khắp tiên giới Trần...”, "Tên điên?"
Chẳng qua là Trần Nhất Mặc còn chưa nói hết, thống lĩnh kia đã cau mày, bất mãn nhìn mấy tên hộ vệ bên cạnh, hừ một tiếng nói: "Các ngươi làm sao vậy?
Kẻ điên thế này mà cũng có thể chữa bệnh cho đại tiểu thư sao?"
Mấy tên hộ vệ lập tức cúi đầu.
Thống lĩnh nhìn Trần Nhất Mặc lần nữa, hừ một tiếng nói: "Đuổi ra ngoài”.
"Đuổi ta?"