"Trước mắt, Tần Ninh chính là địch thủ số một của bốn tộc chúng ta!"
"Đã hiểu!"
"Rõ!"
Từng tiếng phụ họa vang lên rồi lần lượt rút đi.
Ma tộc phân tán khắp Thanh Châu.
Bốn tộc Viêm Ma, Huyết Ma, Mị Ma, Dạ Ma đã trù tính vài vạn năm.
Mà lần này bị tổn thất mấy vị cao nhân Thiên Thánh, hơn mười vị cường giả Địa Thánh, Thánh Nhân.
Là tổn thất cực lớn cho bốn tộc.
Quan trọng hơn là tâm huyết vài vạn năm cứ thế đổ xuống sông!
Nhưng bây giờ điều đáng hận là bọn chúng không làm gì được!
Tần Ninh có mạnh không?
Mới Địa Thánh tứ phách mà thôi.
Nhưng Địa Thánh tứ phách này lại có thể tru sát cao nhân Thiên Thánh trong tộc của bọn chúng.
Sau ba tháng liên tiếp, Tần Ninh có thể nói là chạy ngược chạy xuôi khắp Thanh Châu một vòng...
Mãi cho đến cuối cùng, trở về Thiên Hạc lâu mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
Một tháng sau đó, Tần Ninh cũng ở lì trong Thiên Hạc lâu, không đi ra ngoài.
Dương Thanh Vân bắt đầu chuẩn bị xây dựng Thanh Minh, cùng với công việc dựng lại Thiên Hạc lâu.
Bốn vị Thiên Thánh nhất phẩm cùng với hai vị Địa Thánh thất phách đang giúp đỡ Dương Thanh Vân.
Mà Tần Ninh cũng không quá lo lắng.
Dương Thanh Vân có năng lực ra sao, Tần Ninh luôn hiểu rõ.
Hơn nữa còn có sư tôn là hắn ở phía sau tọa trấn, ai dám không phục?
Bốn đại tông môn dồn hết sức mạnh trọng tâm chuyển về Trung Vực.
Sau đại chiến lần này, kiến trúc của Thiên Hạc lâu tổn thất nặng nề, cũng vừa vặn chế tạo lại.
Hôm ấy, Tần Ninh cảm giác chóp mũi hơi ngứa, chậm rãi mở mắt ra thì thấy Vân Sương Nhi đang ghé vào trong lòng, ngón tay vân vê hai sợi tóc, nhẹ nhàng gãi chóp mũi của hắn.
"Tỉnh rồi?"
Vân Sương Nhi mỉm cười, thanh thuần động lòng người.
"Sao thế?"
Tần Ninh giờ phút này nhẹ nhàng ôm vai Vân Sương Nhi, khẽ cười nói.
"Hình như có người đến, nhưng đã bị đồ đệ cưng của chàng ngăn lại".
Tần Ninh ngồi dậy, duỗi lưng mỏi, cười nói: "Thanh Minh cũng gần ổn định rồi, chúng ta cũng có thể lên đường thôi!"
Vân Sương Nhi nói: "Ta cũng muốn ở lại nơi đây".
"Sao?"
"Có vẻ như dạo này Hỗn Độn Nguyên Sinh Quyết đang đến một tầng cửa ải nữa, ta cũng cần phải bế quan xung kích".
"Dù sao chàng cũng ở trong thánh vực Thiên Hồng, có thể trở về bất cứ lúc nào mà!"
Vân Sương Nhi khẽ cười nói.
"Nàng không ở bên cạnh ta, ta rất cô đơn đấy!"
Tần Ninh thất vọng nói.
"Chàng sẽ không đâu!"
Vân Sương Nhi cười nói: "Hơn nữa, chúng ta vẫn chưa biết được tin tức của Viên Viên và Tân Nguyệt, còn cả đồ đệ Lý Nhàn Ngư của chàng, cùng với Tiên Hàm và U Tiêu Tiêu..."
Nghe đến lời này, Tần Ninh xoa trán.