"Sư huynh không được khách sáo với ta đâu đấy".
Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm lấy mấy thanh thiên nguyên khí ở từng cấp bậc ra đưa cho Dương Thanh Vân, bảo: "Sư huynh nhận đi, nếu dùng không hợp thì có thể tìm ta bất cứ lúc nào, nếu gì cũng không hợp ý thì sau này ta sẽ tự tay luyện chế cho sư huynh".
Nghe thấy câu này, hai mắt Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đều sáng ngời.
"Hai vị sư huynh, các ngươi cũng có".
Nói xong, Khúc Phỉ Yên lại lấy hàng trăm hàng ngàn trường kiếm và đao ra, kiếm có rất nhiều dạng, đao thì có có ngắn có dài, rộng dày các loại.
Diệp Nam Hiên nói ngay: "Ha ha ha, quá tốt rồi, quá tốt rồi".
"Khúc Phỉ Yên sư muội, lúc ta mới gặp ngươi còn cảm thấy ngươi kệch cỡm nên chẳng ưa gì ngươi, bây giờ nhìn ngươi thì càng nhìn càng thích, sau này gọi sư muội là sư nương cũng được luôn, ta chẳng có ý kiến gì".
Lúc nghe thấy nửa câu đầu, Khúc Phỉ Yên suýt chút nữa đã rút kiếm nhưng khi nghe nửa câu sau thì mỉm cười để lộ lúm đồng tiền như hoa, vui vẻ vô cùng.
Lý Huyền Đạo nhận lấy kiếm, cũng khách khí nói: "Cảm ơn sư muội".
Khúc Phỉ Yên lại bảo Ôn Hiến Chi lựa chọn thần binh tiện tay, đồng thời còn chọn cho Phệ Thiên Giảo mấy bộ áo giáp.
Phệ Thiên Giảo nhận lấy áo giáp, mặc lên người, khí chất lập tức biến đổi.
Vốn dĩ bộ lông đen trắng xen lẫn của nó khiến nó trông như một con chó ngốc, lúc này trông có vẻ vô cùng anh tuấn uy vũ.
Tiếp theo, Khúc Phỉ Yên lại lấy ra không ít đan đỉnh cho Trần Nhất Mặc chọn lựa, đồng thời cũng lấy ra không ít thần binh khác để Lý Nhàn Ngư lựa chọn cái thích hợp.
Cái gọi là cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay, điều này khiến mấy người đều vô cùng vui vẻ, đến khi nhìn Khúc Phỉ Yên, chỉ cảm thấy đây đâu phải là sư muội nữa, đây chính là sư nương, còn cho cả quà gặp mặt.
Lúc này Khúc Phỉ Yên đi đến trước mặt Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc, khom người cười nói: "Đệ tử Khúc Phỉ Yên bái kiến ba vị sư nương".
"Đệ tử không biết ba vị sư nương quen dùng binh khí gì, những binh khí này, ba vị sư nương cư thoải mái lựa chọn, thích cái nào thì lấy cái đó”.
"Tuyệt đối đừng khách khí với đệ tử, năm đó sư phụ dạy bảo ta luyện khí, đối xử với ta vô cùng tốt, nhìn thấy ba vị sư nương, Yên nhi cũng giống như nhìn thấy người trong nhà".
Trong phút chốc, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc lại có chút ngại ngùng.
"Cầm đi!"
Tần Ninh cười nói: "Đệ tử hiếu kính phu nhân của sư phụ là điều nên làm".
Nhìn thấy ba người lần lượt nhận lấy thần binh, lúc này Khúc Phỉ Yên mới đi đến bên cạnh Tần Ninh, đưa hai tay tự nhiên kéo tay hắn, nói: "Sư phụ, con sẽ giúp người giải quyết đám người của Ma tộc này trước".
Nói rồi, Khúc Phỉ Yên mỉm cười ngọt ngào, bóng người lướt đi.
Ôn Hiến Chi nhìn trang bị trên người mình, lại nhìn dáng vẻ oai phong lẫm liệt của Phệ Thiên Giảo, không khỏi cảm thán nói: "Thật tốt, vị Khúc sư muội này, ta cảm thấy làm sư nương của ta cũng không có gì không tốt".
"Sư phụ, người cảm thấy thế nào?"
Nghe thấy lời này của Ôn Hiến Chi, mấy vị đệ tử còn lại đều nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh mỉm cười nhìn Ôn Hiến Chi, vẫy vẫy tay.