Lúc này hai người Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng nhất thời sửng sốt.
Thậm chí hận không đi lên phía trước hung hăng ôm Tần Ninh vào trong ngực.
Tỉnh! Cuối cùng tên này cũng tỉnh rồi! Lúc này cô cô Bách Hương cũng nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt hơi sáng lên.
Tần Ninh đứng ở cửa, hắn mặc bộ trường sam, vóc người hơi gầy, nhưng nhìn kỹ lại rất vừa khéo.
Mà mái tóc dài kia xõa dài sau ót, tóc mái trên trán, hai bên tóc mai cho người ta cảm giác một loại thanh tú, mang theo mùi vị có vẻ phóng khoáng.
Khuôn mặt khôi ngô lúc này mang vẻ không hiểu.
Nhưng nhiều hơn là bình tĩnh.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Giữa lúc Tiên Vô Tận không tự chủ, giọng nói đều mang theo vẻ run rẩy.
Là thật sự run rẩy! Kích động, thậm chí có chút không biết nói gì.
Nói cho cùng, Tần Ninh chẳng qua là hôn mê ngắn ngủi trong mấy ngày, nhưng ở trong mắt ông ta và Tuyết Ưng lại giống như ngủ say mấy trăm năm.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Ninh nhìn về phía hai người, cười cười nói: “Vậy mà lại hội tụ cùng các ngươi, bọn họ đâu? Lão Tiên, lão Tuyết, mùi vị phi thăng này không dễ chịu mấy nhỉ?”
Phi thăng?
Cô cô Bách Hương nhìn ba người.
Ba người này đến từ đại lục Vạn Thiên?
“Dám lừa gạt ta?”
Gương mặt đẹp của cô cô Bách Hương lạnh lẽo.
“Đừng đừng đừng!”
Tiên Vô Tận vội vàng nói: “Bọn ta không lừa cô, bọn ta không nói bọn ta chính là võ giả ở thế giới Cửu Thiên!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Tuyết Ưng cũng mở miệng nói: “Nhưng hứa hẹn trước đó vẫn giữ lời, giữ lời!”
Cô cô Bách Hương hừ nói: “Nếu nói xạo thì vẫn giết các ngươi!”
Tần Ninh liếc mắt nhìn cô cô Bách Hương, từ từ nói: “Hỏa khí lớn như vậy làm gì? Để cho tâm tình mình khá hơn một chút, không được uất ức trong lòng, nếu không cô đã là cảnh giới Hư Thánh!”
“Tiểu tử thúi, ngươi...”
“Cô cô Bách Hương!”, Tiên Vô Tận lại nói: “Cô bớt giận trước đã, Tần công tử không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn ta nói cho hắn!”
Cô cô Bách Hương ngực phập phồng tức giận không thôi.
“Được!”
Lời vừa dứt, cô cô Bách Hương hừ hừ.
“Nói cho hắn biết nếu các ngươi không làm được thì ba người các ngươi đều phải chết!”
Tần Ninh vừa muốn nói chuyện, nhưng lại bị hai người Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng kéo lại.
Ngươi bớt nói mấy câu đi! Trước tiên kể lại tình hình rõ ràng rồi nói sau.
Cô cô Bách Hương phẫn nộ rời đi.
“Đã xảy ra chuyện gì? Nói một chút coi!”
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, mở miệng nói.
“Chúng ta phi thăng Cửu Thiên gặp phải không gian sụp đổ, ngươi còn nhớ chứ?”
“Cái này đương nhiên nhớ!”
Tần Ninh từ từ nói: “Vấn tiên sinh kia thực lực bất phàm, bể tan tành không gian, ngược lại khiến chúng ta bị thua thiệt nhiều, sớm muộn cũng tìm hắn tính sổ”.
Tiên Vô Tận tiếp tục nói: “Ta, Tuyết Ưng, Huyền Chấn, Dương Thanh Vân, còn có ngươi, năm người chúng ta không ta không tách ra, những người khác ngược lại không biết tung tích”.
“Ngươi vẫn luôn hôn mê, bọn ta hết cách, Dương Thanh Vân cuống cuồng chỉ đành đến thành Thanh Ma tìm cách”.
“Mà ba người bọn ta trông chừng ngươi, vừa hay gặp được Lý Huyên dẫn bọn ta đến Bách Hương đường, cô cô Bách Hương ra tay cứu ngươi…”, nghe đến lời này, Tần Ninh chân mày cau lại.
“Cứu ta?”
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Nếu người đặt ta để ở đó bất động, thời gian một tháng hoặc là một năm thì ta tỉnh lại, hơn nữa còn là cảnh giới Thánh Nhân…”
“...”
“...”