Tần Ninh thì thầm: “Ta sẽ không cho ngươi cơ hội đâu!”
“Mà một ngày nào đó, ngươi cuối cùng sẽ biết, so với Vị Ương thì ta còn thích hợp làm chủ nhân của ngươi hơn nhiều!”
Lúc này, Ma tộc bốn phía thấy hai Thánh Vương đã chết thì sợ phát khiếp, ồn ào chạy bán sống bán chết.
Nguyệt Minh Không liên tiếp giết mười mấy tên thì mới dừng tay, nhìn tổn thất của đệ tử bên mình rồi đến trước mặt Tần Ninh.
“Lúc trước Tần công tử đã giúp chúng ta thoát khỏi cạm bẫy, lần này lại tiếp tục ra tay tương trợ cứu chúng ta, đa tạ!”
Tần Ninh nhìn đám người, cũng không mở miệng mà xoay người rời khỏi đó.
Nguyệt Minh Không vội vàng dẫn mười mấy người đi theo Tần Ninh.
“Các ngươi đi theo ta làm gì?”
Tần Ninh lại nói: “Không phải ta muốn cứu các ngươi, chỉ là muốn giết Ma tộc thôi”.
Nguyệt Minh Không lại nói: “Nhưng cũng là Tần công tử đã cứu chúng ta, tin đồn nói rằng Tần công tử có ý kiến với mấy thế gia chúng ta xem ra chưa hẳn là thật...”
“Là thật đấy!”
Tần Ninh nói thẳng.
“Ta rất khó chịu với động thiên Kính Nguyệt các ngươi và đám thế gia Linh Vũ kia. Nhìn là ta thấy bực mình”.
“Tám vạn năm trước, các ngươi cấu kết với Ma tộc. Năm vạn năm trước, các ngươi chống lại Ma tộc. Công tội tuy bù nhau nhưng tận đáy lòng ta vẫn ghét các ngươi”.
“Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó đã cho các ngươi một cơ hội, nhưng Tần Ninh ta... thì không”.
“Lần này, nếu các ngươi còn dám cấu kết với Ma tộc thì ta chắc chắn sẽ giết không tha”.
Đối với lời nói nghiêm khắc của Tần Ninh, Nguyệt Minh Không vội vàng nói: “Sẽ không, sẽ không, người khác ta không biết, nhưng động thiên Kính Nguyệt tuyệt đối sẽ không”.
“Ma tộc muốn tiêu diệt chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ hăng hái phản kháng”.
Tần Ninh liếc Nguyệt Minh Không một cái, không nói nữa.
Hy vọng là thế đi!
Bất kể thế nào, hắn luôn đem lòng tiêu diệt Ma tộc.
“Giờ Tần công tử muốn đi đâu?”
Nguyệt Minh Không hỏi xong, lại sợ Tần Ninh hiểu lầm thì vội vàng giải thích: “Chúng ta không có ý khác, chỉ là nơi này nguy hiểm, chúng ta sẽ liên tục gặp phải nguy cơ, đi cùng Tần công tử sẽ an toàn hơn một chút”.
“Nơi ta đi sẽ càng nguy hiểm hơn!”
Sẽ càng nguy hiểm hơn!
Giờ phút này, Nguyệt Minh Không run rẩy cười.
Dù thế nào đi nữa thì cứ theo Tần Ninh đã rồi tính tiếp.
Đội người lúc này bắt đầu trèo đèo lội suối.
Tần Ninh cũng không lao vùn vụt mà chỉ dẫn đám người Nguyệt Minh Không xuyên qua núi rừng.
Chặng đường này kéo dài nửa tháng.
Trong nửa tháng này, Nguyệt Minh Không liên tục cảm thấy khí tức của Tần Ninh ngày một mạnh.
Mãi cho đến một ngày, Tần Ninh... đạt đến cửu phẩm!
Thiên Thánh cửu phẩm!
Nguyệt Minh Không thấy rất kinh ngạc.
Nửa tháng này, Tần Ninh chỉ đi đường mà thôi, vừa đi vừa nghỉ, gần như là không tu hành, thế mà lên được cửu phẩm.
Đúng là quá kỳ lạ!
Tần Ninh đương nhiên không việc gì phải giải thích với Nguyệt Minh Không.
Hắn vốn dĩ đã nuốt một viên Tịnh Ma Châu Đan do Thánh Vương ngưng tụ. Sau khi đánh một trận, thúc đẩy tốc độ hấp thụ của bản thân thì đạt đến Thiên Thánh cửu phẩm là bình thường.