Tần Ninh nhìn cuộc chiến giữa Lý Nhàn Ngư và Nguyên Dạ, từ tốn chỉ bảo.
Thật ra hầu hết hắn dùng thời gian chung đụng giữa mình với các đệ tử vào việc giảng đạo tu hành, hơn hết còn phân tích kỹ lưỡng dựa trên đặc điểm riêng của mỗi người.
Quan trọng hơn, hắn chỉ là người hướng dẫn chứ không phải ép bọn họ làm theo lời nói của mình.
Nếu như các đệ tử chỉ nghe hắn giảng mà không có những lĩnh ngộ của riêng mình thì tiềm năng gần như bằng không.
Trần Nhất Mặc đứng một bên chẳng nói chẳng rằng.
Bởi lẽ đường đi của hắn ta khác với Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư.
Hắn ta là đan sư tuyệt đỉnh, đan dược do hắn ta luyện chế đều phát huy được một trăm phần trăm dược hiệu giống như sư tôn.
Nhiều lúc trong lúc tu luyện, hắn ta sẽ phối hợp đan dược để giải quyết vấn đề của bản thân.
Đây chính là ưu thế của Trần Nhất Mặc!
Vù vù... Lý Nhàn Ngư và Nguyên Dạ đang đánh nhau thì bỗng nhiên có tiếng vù vù vang vọng giữa không trung.
Khoảnh khắc ấy, khí huyết quanh thân Lý Nhàn Ngư dâng trào mãnh liệt, bảy đạo huyết luân cũng có dấu hiệu hợp nhất.
Keng! Cú va chạm của hai người bật ra tiếng vang khắp nơi.
Lúc này Lý Nhàn Ngư như đang thao túng thứ gì đó, từng đạo huyết văn bỗng hiện lên trong mắt hắn, hóa thành ngàn vạn huyết văn quấn lấy cơ thể Nguyên Dạ.
Tiếng nổ đùng đoàng truyền đến, phút chốc từng đạo huyết văn chế ngự Nguyên Dạ, giam cầm hắn ta.
Lý Nhàn Ngư không ra sát chiêu mà cuốn Nguyên Dạ xuống.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều nhìn hắn ta với vẻ hâm mộ.
Không cần nói cũng biết Lý Nhàn Ngư đã có đột phá trong quá trình chiến đấu.
“Sư tôn!”
Lý Nhàn Ngư lôi Nguyên Dạ đến trước mặt Tần Ninh.
“Giỏi lắm, có lĩnh ngộ về mức cực hạn của võ tâm rồi, vài ngày tới tĩnh tâm lại, có lẽ sẽ tiến vào cảnh giới tôn giả đấy”.
Lý Nhàn Ngư gật đầu.
Câu “danh sư xuất cao đồ” đúng là không sai chút nào.
Nếu thời gian qua Tần Ninh không giảng giải về một số đạo nghĩa tu hành với hắn ta mỗi ngày thì có lẽ hắn ta sẽ còn mắc kẹt tại cực hạn của cảnh giới thiên giả mất.
“Khoan lĩnh ngộ võ tâm vội”.
“Vâng”.