Khương Thái Vi nhìn về phía Tần Ninh, giới thiệu: "Tần Ninh, ông ấy là Kỳ Tư Hàn, là nghĩa phụ ta!"
Nghĩa phụ! Tần Ninh sửng sốt.
Hắn chưa nghe Khương Thái Vi nói về chuyện này bao giờ.
Khương Thái Vi bối rối nói: "Dù chưa nhận làm nghĩa phụ nhưng ta xem ông ấy như nghĩa phụ, như phụ thân ruột thịt của ta!"
Tần Ninh nhìn chằm chằm vào Kỳ Tư Hàn, không khỏi hỏi: "Ngươi đã nhớ lại cô ấy chưa?"
Kỳ Tư Hàn cảnh giác nhìn về phía Tần Ninh, hỏi một cách hung dữ: "Ngươi là người phương nào?"
"Tên tặc đáng ghét, dám đòi diệt Tử Phủ của ta, tội đáng chết vạn lần!"
Dứt lời, Kỳ Tư Hàn vỗ tay toan giết Tần Ninh.
"Đừng mà!"
Khương Thái Vi vội vàng ngăn cản, mở miệng nói: "Tư Hàn thúc, hắn làm vậy âu cũng vì con thôi!"
"Vì con?"
Giờ phút này, đôi mắt của Kỳ Tư Hàn ngày càng trong veo và sáng suốt.
"Ta nhớ ra rồi!"
Kỳ Tư Hàn nói: "Tiền bối Khuất Dương Tử bị trưởng lão Vạn Vinh nhốt. Lúc đột phá Kim Tiên, trưởng lão Vạn Vinh linh cảm mách bảo bản thân sẽ bị điên nên dặn dò ta rằng nếu như ông ấy bị điên, ta phải nhốt ông ấy lại!"
"Trưởng lão Vạn Vinh ra nông nỗi này âu cũng vì nghiệp lớn của Tử Phủ ta!"
Kỳ Tư Hàn tiếp tục nói: "Đến ta đã thành công, Tử Vân Thiên Phạt Quyết đã hoàn toàn viên mãn, thành công".
"Nhưng Kỳ Ngọc Hủ đã làm ta bị thương nặng ngay lúc ta đột phá, sau đó nhốt ta lại vì dã tâm của mình!"
Nghe thấy câu này, Tần Ninh nhíu mày.
Lão già này nói một tràng không đầu không đuôi, chẳng hiểu gì.
Nhưng chỉ cần ông ta không làm Thái Vi bị thương thì Tần Ninh cũng lười để ý tới ông ta.
"Thái Vi…" "Dạ?"
"Con còn sống, thật tốt quá".
Kỳ Tư Hàn vô cùng mừng rỡ, ôm chặt lấy Khương Thái Vi, vui vẻ nói: "Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan...", thấy cảnh tượng này, khoé miệng Tần Ninh co rúm.
Người phụ nữ của lão tử mà ngươi cũng dám ôm à?
Có điều thấy Khương Thái Vi ra hiệu mình đừng làm gì, Tần Ninh chỉ đứng ở bên cạnh, không nói gì.
"Ôm đủ chưa?"
Thật lâu sau, Tần Ninh lên tiếng.
Kỳ Tư Hàn hừ lạnh, nói: "Liên quan gì tới ngươi?
Hả thằng nhãi kia!"