Bề ngoài ai cũng tâng bốc, lịch sự với nhau nhưng thật ra ít nhiều gì đều có ân oán cả.
"Gia gia, phụ thân".
Giữa lúc đó, Linh Phi Dương đi ra, hậm hực nói: "Lần này hài nhi nhất định sẽ khiến tất cả mọi người có một cái nhìn mới về nhà họ Linh chúng ta".
"Tốt!"
Linh Văn Long gật đầu.
Mấy tháng qua, có thể nói đệ tử nhà họ Linh đã thay đổi long trời lở đất.
Tất cả là nhờ có sự chỉ dạy của Tần Ninh.
Nếu là trước đây, Linh Văn Long sẽ không tin một người sẽ tiến bộ vượt bậc chỉ trong vòng vài tháng.
Nhưng sau khi chứng kiến điều đó xảy ra, ông ta phải tin! Tần Ninh đúng là cao nhân mà.
Lúc này mọi người cũng ngồi vào vị trí đã được sắp xếp.
Người của nhà họ Linh và Linh Ngự môn đều ở tầng thứ bảy, căn phòng được trang trí tinh tế, bao gồm phòng ngủ, phòng khách và phòng tắm.
Sau khi mở cửa sổ có thể thấy đường phố nườm nượp người qua lại với bầu không khí rất náo nhiệt.
Nhìn ra xa, quanh đây đâu đâu cũng là các tòa nhà hay tòa tháp cao chót vót đầy hùng vĩ.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đương nhiên ở cùng một phòng, còn hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thì ở phòng bên cạnh.
Mở cửa sổ ra, Thời Thanh Trúc vươn vai, dựa vào lan can bằng gỗ khen ngợi: "Thích quá!"
Thiếu nữ duỗi người để lộ vòng eo mảnh mai cho thấy cơ thể đã bắt đầu trưởng thành, nụ cười thoải mái trên mặt động lòng người như quả trám khiến người ta khát khao hái xuống.
Tần Ninh lại gần cửa sổ, vừa nhìn khung cảnh bên ngoài vừa mỉm cười: "Ta dẫn nàng đi dạo nhé".
"Đi thôi, đi thôi!"
Thời Thanh Trúc cười tươi đến mức mắt cong cong hình trăng khuyết, trông nàng vui vẻ thấy rõ.
Dạo này rượu ngon mà nàng dự trữ sắp hết rồi, phải bổ sung thôi.
Hai người cùng nhau ra ngoài, đi dạo khắp quận Côn Dương.
Trời nhá nhem tối nên khu phố rất sầm uất.
Hai người đi tới một tửu lâu khá lớn chuẩn bị ăn tối.
Tửu lâu luôn là nơi dễ nghe ngóng thông tin nhất.
Lúc này, hai người ngồi ở một góc tửu lâu.