Viu…
Bỗng nhiên, một âm thanh phá không lúc này bắn ra với tốc độ cực lớn.
Tên dài lúc này đột nhiên tấn công, mang theo lực bộc phát khiến người ta cảm thấy kinh hoàng, kích động bắn thẳng ra.
Tất cả mọi người đều cảm thấy sửng sốt.
Âm thanh vừa rồi là chuyện gì?
Keng…
Mà điều sửng sốt này chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Ngay sau đó, chỉ thấy bóng người Giang Bắc Vương đứng sững lại.
Mũi tên kia tỏa ánh sáng ra 4 phía, xuyên qua đao lớn, để lại một cái lỗ to bằng ngón tay cái, rồi xuyên qua ấn đường của Giang Bắc Vương.
Phụp một tiếng, thân hình của Giang Bắc Vương đột nhiên ngã nhào xuống đất.
Một Giang Bắc Vương uy danh lừng lẫy, thực lực lớn mạnh cảnh giới Địa Võ tầng 2, nhân vật có quyền lực khiến ai cũng phải kiêng dè của đế quốc Đông Giang, lúc này đã hoàn toàn tắt thở.
Chết rồi!
Lúc này, trên quảng trường đổ nát, tất cả mọi người đều sững sờ.
Tần Ninh thu cung lại, đứng sừng sững, nhìn thi thể của Giang Bắc Vương thì thản nhiên nói: “Ta nói với ông rồi, làm màu trước mắt ta làm gì?”
Bỗng chốc, tất cả mọi người đều kinh hoàng.
Giang Kình và Dương Vấn Thiên vẫn đứng im tại chỗ, nhất thời vẫn chưa tỉnh táo từ trong chấn động.
“Cung Càn Khôn!”
“Tên Chấn Thiên!”
Đột nhiên, Dương Vấn Thiên nói với giọng điệu mang theo chút run rẩy.
Cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên.
Đây là linh khí gì? Chúng vẫn chưa từng nghe qua.
Lúc này, bàn tay của Giang Kình cũng run rẩy, nói: “Dương huynh, ông chắc chứ?”
“Chắc chắn!”
Dương Vấn Thiên lại nói: “Tổ truyền của đế quốc Vân Dương ta là thiên tướng Dương Thạc, từng đích thân ghi lại truyền miệng, cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên chính là linh khí ngũ phẩm, là linh khí ngũ phẩm đỉnh cấp”.
“Hơn nữa vật này không giống như những linh khí ngũ phẩm khác, có 1 điểm quan trọng nhất là vật này từng được tôn giả Thanh Vân sử dụng, mang theo một tia thần niệm của tôn giả Thanh Vân!”
Lời vừa nói ra khiến khóe mắt của Giang Kình giật giật.
Tôn giả Thanh Vân!
Tôn giả Thanh Vân thì ai mà không biết? Uy danh lừng lẫy, là sư tôn của Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần nổi tiếng, từng là nhân vật đứng trên đỉnh của Cửu U đại lục.
Cho đến bây giờ, rất nhiều người đều nghi ngờ, tôn giả Thanh Vân không chết, chỉ là rời khỏi Cửu U địa lục, đi ngao du những khoảng trời rộng lớn hơn mà thôi.
Đây cũng là lý do tại sao, rất nhiều người biết rõ đế quốc Bắc Minh sa sút mà không trực tiếp đem quân diệt quốc.
Ngộ nhỡ, tôn giả Thanh Vân quay lại, thấy quốc gia và học viện của hai đồ đệ yêu của mình bị người ta đạp nát thì chỉ sợ là máu tràn đại lục, sát khí xung thiên.
Nghe nói, tôn giả Thanh Vân đã sớm vượt qua cảnh giới Hóa Thần trên Cửu U đại lục, đạt tới tầng không thể đoán được, những linh khí mà ông ấy sử dụng đều mang theo một tia thần niệm.
Ý niệm của người bình thường không thể gọi là thần niệm, duy chỉ có người lỗi lạc vượt qua cảnh giới hóa thần thì mới có thể giết người chỉ bằng một ý niệm.
Nói một cách đơn giản, nếu không có thần niệm thì Tần Ninh thi triển cung tên thần uy này thì nhiều nhất cũng chỉ giết được cảnh giới Linh Luân tầng 3, tầng 5 mà thôi.
Nhưng bởi vì mang theo uy lực của thần niệm, cho dù Tần Ninh là cảnh giới Linh Luân cũng đủ để sử dụng cung tên giết cao thủ cảnh giới Địa Võ.
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy tim đập thình thịch.
Giang Kình không nhịn được lại nói: “Cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên đó rốt cuộc có uy lực đến mức độ nào?”
“Những kẻ từ cảnh giới Địa Võ tầng 3 trở xuống đều bắn chết bằng một tên”.
Lời vừa nói ra khiến Giang Kình thấy mí mắt giật giật.
Ông ta chính là cảnh giới Địa Võ tầng 3!
Giang Bắc Vương chết rồi, nhưng bây giờ, Giang Kình đến rắm cũng không dám đánh.
Cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên có lực chấn động quá lớn.
Lúc này, Tần Ninh đã thu cung lại, ánh mắt nhìn Dương Vấn Thiên và Giang Kình.
“Đây là địa bàn của đế quốc Bắc Minh, muốn tìm bảo bối ở đây thì phải biết, vật đi theo chủ, nói cho cùng thì các ông còn không được tính là khách đâu”.
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Cho nên, ít giả bộ là một con sói đuôi to ở đây đi. Chọc công tử ta thì không sống được lâu đâu, mỗi người một tên là nát sọ”.
Nghe vậy, vẻ mặt của Giang Kình càng khó coi.
Dương Vấn Thiên thì bước lên một bước, cười nheo mắt mà nói: “Vị công tử này, tuy nói ngươi nắm giữ cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên, uy lực không tầm thường. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, cung tên này mang thần niệm của tôn giả Thanh Vân nhưng thần niệm đó thì vẫn luôn có hạn chế”.
“Ta thấy vừa rồi ngươi đã bắn một phát, cung tên này ở trong tay ngươi thì chỉ có thể phát huy ra 10 lần uy lực như vừa rồi thôi nhỉ?
Nghe thấy vậy, Tần Ninh nheo mắt, nhếch miệng cười: “Ông muốn nói cái gì?”
“Cũng chính là nói, bây giờ chỉ còn 9 cơ hội. Hết 9 lần thì mũi tên này cũng chỉ là linh khí ngũ phẩm bình thường, trong tay ngươi thì đừng nói cảnh giới Địa Võ, mà kể cả cảnh giới Linh Phách cũng không thể bắn chết”.
Dương Vấn Thiên lạnh nhạt nói: “Cho nên ta khuyên ngươi, ngựa non háu đá không tốt đâu”.
“Ông đang uy hiếp ta?”
Tần Ninh kéo cây cung trong tay, cười nói: “Cây cung này có phải là còn 9 cơ hội hay không? Ta cũng muốn xem xem, các ông vị nào là cao thủ cảnh giới Địa Võ sẵn lòng thử một tên không?”
Tần Ninh vừa nói dứt lời thì có người ở hiện trường âm thầm lùi lại một bước.
Đùa gì chứ.
Vừa rồi Giang Bắc Vương cầm linh khí ngũ phẩm mà còn bị xuyên thủng.
Chúng nào đã tới cảnh giới Địa Võ tầng 2?
Dương Vấn Thiên lạnh mặt.
Thằng nhãi này không hề sợ hãi dùng hết thần niệm của cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên sẽ bị chúng đánh lại.
“Tốt tốt tốt!”
Dương Vấn Thiên cười nói: “Chúng ta lui!”
Lời này vừa nói ra khiến người của hai đế quốc lớn thở phào.
“Khoan đã!”
Mà đúng lúc này thì một tiếng nói vang lên, ngăn bước bọn chúng.
Chính là Tần Ninh.
Nghe thấy Tần Ninh mở lời, Minh Ung, Thiên Ám và Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ đang thả lỏng thì tim bỗng vọt lên.
Tiểu tổ tông còn chuyện gì nữa sao?
Trong lòng 4 người đều nơm nớp lo sợ.
Đế quốc Đông Giang và đế quốc Vân Dương chính là đứng hàng đầu trong 10 đế quốc lớn, thực lực tổng hợp mạnh hơn nhiều so với đế quốc Vân Lam.
“Hai vị hình như đã lấy đi một thứ ta muốn có ở đây, để lại đi chứ!”
Nghe thấy vậy, trong chớp mắt, hiện trường trở nên im phăng phắc.
Tần Ninh lấy ra cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên, khiến Dương Vấn Thiên và Giang Kình từ bỏ việc nhòm ngó đồ vật mà hắn lấy được.
Nhưng bây giờ, Tần Ninh lại muốn đồ mà hai lão lấy được.
Nghe vậy, Dương Vấn Thiên và Giang Kình chợt dừng bước.
Bọn chúng đã nhượng bộ, nhưng Tần Ninh lại được đằng chân lân đằng đầu.
“Nhóc con, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Lúc này hai người mang ánh mắt lạnh lùng.
“Đương nhiên là nghĩ kỹ rồi!”
Tần Ninh nheo mắt nói: “Chắc là các ông đã lấy được một mảnh lân giáp ở đây, là lông đuôi của Viêm Hoàng Tước linh thú cấp chín khi lột xác để lại”.
“Thứ này rất hữu ích đối với ta, để lại đi”.
Lời vừa nói ra, mấy người Minh Ung, Thiên Ám đều toát cả mồ hôi hột.
Dương Vấn Thiên là bá chủ của 1 trong 10 đế quốc lớn.
Giang Kình cũng là bá chủ của 1 trong 10 đế quốc lớn.
Tần Ninh uy hiếp hai lão đó như vậy thì chúng không tức điên mới lạ.
Tiểu tô tông này, căn bản là không sợ trời, không sợ đất.
“Ha ha…”
Dương Vấn Thiên lúc này trên khuôn mặt bình tĩnh lại ha ha cười lớn.
“Được được được, thằng nhóc vui tính lắm, đế ta càng ngày càng hứng thú với ngươi đấy”.
Dương Vấn Thiên dừng bước, xoay người nhìn Tần Ninh.
“Ta muốn xem xem, rốt cuộc là ngươi lấy đâu ra tự tin”.
Vừa dứt lời, Dương Vấn Thiên đã vung 1 tay, 1 cái lông đuôi lóe lên ánh lửa, xuất hiện ở trong tay.