Đại Nhật Sơn! Thế lực bá chủ ở Tây Vực Thanh Châu.
Thế lực bậc này, cho dù là mười Nguyên gia, hay một trăm Nguyên gia cũng không thể nào bì kịp.
“Dù sao thì những ngày tiếp theo, con cứ canh giữ cho tốt, nói sao thì nói, Thanh Hạm đi cùng với chúng ta nên mới bị thương, hiện tại xem như là xoay chuyển tình thế bất lợi, mà mấu chốt chính là Tần Ninh”.
“Vâng!”
Hai cha con cẩn thận dặn dò vài tâm phúc bên người và người bảo vệ phủ đệ.
Trong phủ đệ có chút yên tĩnh.
Dù sao thì phủ đệ lớn như vậy, mà chỉ có bảy người ở, cho dù muốn không yên tĩnh cũng không được.
Màn đêm buông xuống.
Nguyên Phong sai người đến tửu lâu Thiên Nguyệt, cố ý chuẩn bị một bàn các món ngon đưa vào trong phủ đệ.
Trong phủ đệ, mấy người Huyền Chấn ăn uống no say.
Hiện tại, Nguyên gia cần bọn họ, tất nhiên là sẽ không bạc đãi bọn họ.
Nói gì thì nói, cho dù có như thế nào thì có Tần Ninh ở đây, không cần sợ gì hết! Ban đêm, Tần Ninh vẫn chưa xuất hiện, phủ đệ lớn như vậy, rốt cuộc là Tần Ninh đi đâu, mấy người họ cũng không biết, cũng không ai đi tìm.
Đêm khuya.
Ở nơi cuối cùng của phủ đệ, trong một nhà thờ tổ.
Nhà thờ tổ này có ba cánh cửa, đều rộng chín mét.
Giờ phút này, cửa lớn bị người ta mở ra, một bóng người cất bước tiến vào bên trong.
Bóng người kia tiến vào trong nhà thờ tổ, châm lên một dãy nến bên trong nhà thờ, xua tan đi bóng tối, ánh sáng dần lan tỏa.
Bóng người nọ nhìn thấy nhà thờ, lòng cũng nao nao.
Nhà thờ tổ lộn xộn, bài vị phía trên cũng rơi hết xuống, vô cùng ngổn ngang.
Mà trong nhà thờ tổ tràn ngập tro bụi, chất đống rất nhiều thứ linh tinh, hiển nhiên đã trở thành một nhà kho chứa đồ.
Một bóng người ngẩn ngơ đứng ở cửa nhà thờ tổ, ngay sau đó liền đi về hướng bài vị, dọn dẹp hết đống đồ linh tinh xong quanh, quét dọn tro bụi phủ kín bài vị rồi đặt từng cái lên vị trí chính.
Bận rộn hơn nửa đêm, lúc này bóng người dừng lại, thở ra một hơi.
Lúc này bóng người kia đột nhiên quỳ xuống đất bịch một tiếng.
“Liệt tổ liệt tông ở trên, con cháu bất hiếu Ly Tâm Lăng bái kiến các vị liệt tổ liệt tông!”
Không ngờ bóng người kia chính là Ly Tâm Lăng.
Gia tộc suy sụp, phủ đệ bị chiếm, cậu ta vẫn nhớ kỹ cha mẹ nói vị trí của nhà thờ tổ.
Thế nhưng hôm nay nhìn thấy nhà thờ tổ của gia tộc đã rách nát đến như thế, đủ loại cảm xúc trong lòng liền xông lên đầu.
Trong lòng Ly Tâm Lăng cũng hiểu rõ.
Nếu không phải nhờ Tần Ninh, có lẽ cả đời này cậu ta còn chẳng thể bước vào nhà tổ tiên một bước.
Giờ phút này, Ly Tâm Lăng cung kính làm ba quỳ chín bái.
Cuối cùng cúi đầu, vừa mới đứng dậy, một bóng người lại đột nhiên xuất hiện trước mặt.
“Tần công tử”.
Nhìn thấy Tần Ninh, Ly Tâm Lăng vô cùng kích động.
“Tổ tiên gia tộc Ly Tâm của ngươi, người khai sáng đời thứ nhất Ly Tâm Ngân, tám vạn năm trước đã từng cứu ta một lần!”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Cho nên ta nói tới báo ân cũng không phải là nói dối”.
“Về phần ta quen biết với tổ tiên ngươi như thế nào, ta là ai, ngươi cũng không cần biết quá nhiều”.
“Hôm nay dẫn ngươi đến đây, căn nhà tổ tiên này sẽ thuộc về ngươi, sau này hy vọng gia tộc Ly Tâm có thể phát triển rực rỡ trong tay ngươi!”
“Mà sở dĩ ta lấy nhà tổ tiên nhà từ trong tay Tứ gia Nguyên gia cũng không hoàn toàn vì để cho ngươi về đến gia tộc, mà là để ban thưởng cho ngươi một cơ duyên!”
Một cơ duyên?
Ly Tâm Lăng vội vàng nói: “Gặp được Tần công tử đã là một loại cơ duyên rồi”.
“Cơ duyên lớn lao!”
Ly Tâm Lăng lại bổ sung một câu.
Tần Ninh cười nói: “Thứ ta đưa cho ngươi là của ta đưa cho ngươi, thế nhưng lão tổ gia tộc Ly Tâm của ngươi dù sao cũng từng là một vị cao thủ Địa Thánh, vô cùng mạnh mẽ, cho dù chết cũng sẽ để lại một ít cơ duyên cho gia tộc Ly Tâm các ngươi, chỉ là giấu quá kỹ, gia tộc Ly Tâm vẫn luôn không phát hiện ra thôi!”
Để lại cơ duyên?
Cơ duyên gì?