Nghe vậy, nam tử áo trắng than thở một tiếng.
Có thể dùng cái giá nhỏ nhất để đạt được mục đích của mình, mới là cái tốt.
Mà bây giờ.
Bởi vì một Tần Ninh, bốc đồng đến mức này, rõ ràng chẳng hề có lợi.
Nhưng chuyện đã đến nước này, đã chẳng còn gì đáng nói nữa rồi.
Phải đánh!
Hơn nữa, cũng chỉ có thể đánh!
“Vị này là...”.
“Đường Thâm thái thượng của Thượng Thanh Lâu!”
“Tiên Tôn!”
“Lần này được cứu rồi...”.
Ở những khu vực xung quanh, tất cả mọi người đều thì thầm bàn tán.
Dị tộc lần này khí thế hùng hổ.
Không ngờ bên phía ba bá chủ có nhiều Tiên Đế giúp sức như thế mà vẫn không thể đàn áp được.
Mà nay, thế cục lại biến hóa đến mức cần những nhân vật vô địch như hàng Tiên Tôn xuất hiện, mới có thể đàn áp được cục diện.
Bóng dáng Đường Thâm xuất hiện, Thượng Vân Nhiên lúc này đi đến bên cạnh, không khỏi ngạc nhiên thốt lên: “Đường lão đầu, sao ngươi lại đến đây?”
“Lão phu không đến, ngươi có thể giết chết được Tiên Tôn?”, Đường Thâm vẻ mặt đầy kiêu ngạo tức tối nói.
Thượng Vân Nhiên bĩu môi nói: “Nói cứ như ngươi có thể giết được bọn họ ấy, cái tên Tề Hồng Thiên kia, còn có thằng nhãi áo trắng kia, người nào là ngươi có thể giết được?”
Giữa các Tiên Tôn với nhau, đâu có dễ dàng mà quyết đấu sống chết như thế được?
Lúc trước đánh nhau quyết liệt như vậy mà song phương cũng chỉ chết có mấy vị Tiên Đế, nhưng ba Tiên Đế như Ôn Tu Trúc, Tả Chính Nghiệp và Chung Lương là bị đánh lén nên mới chết một cách bất ngờ như vậy.
Mà những Tiên Đế đã chết kia của dị tộc cũng là do các Tiên Đế của Tam Thanh tiên vực bắt tay nhau, tốn biết bao nhiêu sức lực mới giết được.
Tiên Đế, rất khó chết.
Nếu không thì không thể đánh được đến tận lúc này, mà mới chết có mấy người.
Mà Tiên Tôn, chỉ càng khó chết hơn!
“Cút cút cút, thằng nhãi này, ngoại trừ gây rối, làm cái gì cũng không xong”.
Đường Thâm hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Một mình lão phu không đủ, lại thêm Thanh Nguyên Bân nữa thì cũng đâu vào đấy rồi chứ?”
Nghe vậy, Thượng Vân nhiên hơi ngẩn ra.
Mà lúc này.
Bên cạnh mấy người Tần Ninh, có một bóng người cao gầy mặc trường bào màu lam, bất thình lình xuất hiện.
Trương Linh Phong, Ngụy Húc, Tư Không Khả hầu như chẳng thể cảm nhận được.
“Đưa cái này cho ông ta!”
Giọng nói hồn hậu vang lên.
Khi người kia đưa một bình ngọc ra, mấy vị Tiên Đế lúc này mới giật mình kinh hãi, nhận ra sự xuất hiện của người nọ.
“Thanh Nguyên Bân...”.
Mạc Xuyên Tiên Đế nhìn thấy người đến, ngạc nhiên hết sức nói: “Cái lão già này, còn chưa chết hả?”.