Nhưng hiện tại xem ra hình như không phải vậy.
Thần linh! Đó là sự tồn tại tối cao trên thế giới này, đứng trên đỉnh cao chót vót, cúi đầu quan sát hàng tỉ vạn sinh linh.
Mà Thần Đế có thể nói là người đứng đầu giới thần linh.
Đó là sự tồn tại vượt qua mọi sự sinh tử của thế gian, vượt qua tất cả mọi thứ.
Thế mà lại có chuyện thú vị như vậy.
“Ta đã nói rồi, không có gì đặc biệt đâu, nhà họ Mục khá vui đấy”.
Tần Ninh cười to nói: “Còn có nghĩa phụ, sư phụ của ta nữa, chuyện hai nhà bọn họ còn vui hơn nữa đó...”, “Vậy sau này chàng hãy từ từ kể ta nghe”.
“Được”.
Lúc này, Tần Ninh nhìn vào tấm bia đá mà Huyền Long Kim Tiên để lại trong đại điện.
Một lát sau, trưởng lão Ngụy Hằng và trưởng lão Xương Khả Thiên dẫn theo đệ tử dưới trướng đi tới.
Thật ra hai người họ đã đến đây từ sớm, nhưng khi ở xa nhìn thấy dáng vẻ thân mật của Tần Ninh và Khương Thái Vi, hình như họ đang tán gẫu gì đó nên không dám lại làm phiền.
Đây mới là phong cách thiên kiêu! Trong di tích Kim Tiên mà còn có thể vui vẻ tán gẫu, không hề lo lắng về nguy hiểm.
Người ngoài không thể nào làm được điều đó.
Tần Ninh nhìn về phía mấy người họ rồi vẫy tay.
Xương Khả Thiên và Ngụy Hằng thong thả chạy lại.
“Công tử Tần Ninh”.
“Công tử Tần Ninh”.
Hai người chào một cách đầy kính trọng.
“Các ngươi đã có kha khá bảo vật rồi, tiếp theo, ta cần các ngươi giúp chút sức”.
Dứt lời, hai người rất sửng sốt.