Dường như là lúc này, tất cả đám người còn lại đều cảm thấy tinh thần run rẩy.
“Cùng lên!”
Không biết là kẻ nào đã hét lên, những người khác xông lên vây giết Tần Ninh.
Vân Sam chết rồi, thì bọn chúng cũng không sống được, chỉ đành nghĩ tất cả cách thức để giết Tần Ninh.
“Muốn chết!”
Mấy kẻ còn lại chỉ là cảnh giới Linh phách tầng 2, tầng 3. Đối với Tần Ninh mà nói quả thật là không thể trở thành mối uy hiếp.
Trong thời gian một chén trà, trên mặt đất đã có thêm mấy cái xác.
Tần Ninh nhìn những thi thể trên mặt đất, phủi tay.
Bây giờ, hắn vô cùng nhớ nhung Viên Viên và Sương Nhi, không có các cô bên cạnh, chuyện gì cũng phải tự mình làm.
Nhóc con lúc này cũng thò đầu ra, nhìn đống thi thể trên mặt đất thì đứng trên vai Tần Ninh, hoan hô nhảy tưng tưng, mừng rỡ không thôi.
“Cha mẹ của ngươi đâu?”
Thấy bộ dạng mừng rỡ của nhóc con, Tần Ninh lại nói.
Nhưng vừa nghe thấy lời này, nhóc con chợt ỉu xìu, ánh sáng của 3 sừng trên đỉnh đầu cũng ảm đạm vài phần.
“Vậy sau này đi theo ta đi!”, Tần Ninh từ tốn nói.
Có lẽ, cha mẹ của nhóc con đã chết rồi.
Nhóc con khẽ gật đầu.
“Nếu đã như thế thì sau này ta gọi ngươi là Tiểu Vũ nhé!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Sau này ngươi sẽ cùng với Tiểu Thanh đi theo ta!”
Tiểu Thanh?
Nghe thấy lời nói của Tần Ninh, nhóc con lấy chân gãi gãi đầu.
“Đợi sau khi ra khỏi Đại Hoang Cổ thì ngươi sẽ gặp nó thôi!”
Ánh mắt Tần Ninh lóe sáng.
Vân Chấn, đứng thứ 7 trên bảng Thiên Anh, cảnh giới Linh Phách tầng 9, tại sao lại cố chấp với một Tam Linh Câu nho nhỏ này?
“Tiểu Vũ, đưa ta đến nhà của ngươi!”
Tần Ninh lên tiếng.
Nghe vậy, Tiểu Vũ vội vàng vung hai chân kéo tóc Tần Ninh cuối cùng kêu u u lên.
“Không sao, chúng không động được vào ta và ngươi đâu, hơn nữa, cha mẹ ngươi chết thế nào, ngươi không muốn báo thù cho họ sao?”
Nghe câu nói này, Tiểu Vũ chợt khóc nức nở, sau đó một chân chỉ đường, đưa Tần Ninh xuyên qua khu rừng.
Hai bóng dáng đi một chặng đường xuyên rừng trong nửa ngày.
“Chính là ở phía trước?”