Chẳng lẽ phải mời Tần Ninh ra tay thật?
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều nhăn mặt.
Lòng ai nấy đều sáng như gương.
Có phải cả Tần Ninh lẫn Thời Thanh Trúc đều không chịu giúp đỡ là vì nghĩ rằng nếu các đại thánh vực mở được thì đằng nào cũng phải cho hai người họ vào.
Còn nếu các đại thánh vực không mở được thì cuối cùng vẫn phải nhờ cậy họ không?
"Đậu má!"
Nguyên Hãn Nghĩa tức đến nỗi chửi thề, hét ầm lên: "Thằng ất ơ, tên khốn xảo trá này cố ý chắc luôn".
"Hắn mất mặt vì trước đây bị chúng ta chất vấn nên muốn chúng ta nhờ vả hắn, lấy lại mặt mũi đây mà".
"Đừng có mơ!"
La Chước cũng hừ lạnh: "Muốn chúng ta nhờ vả hắn ấy à, đúng là mơ mộng hão huyền".
"Lão tử thà không vào còn hơn là nhờ hắn!"
Đồng thời, ba người Huyết Ngạn Phong, Huyết Hồng, Huyết Nguyên Bân của Huyết tông cũng nổi cơn thịnh nộ.
"Tên chết tiệt, nếu Lý Huyền Đạo không ở đây thì lão tử làm thịt hắn cho xem".
Huyết Ngạn Phong phẫn nộ gầm lên: "Nể mặt hắn làm gì, hắn còn chơi chúng ta một vố kia kìa!"
"Muốn chúng ta mời hắn ư? Đừng điêu!"
Tất cả mọi người đều căm phẫn như thể Tần Ninh đã làm chuyện gì vô nhân đạo lắm.
Đồng thời.
Trong cung điện người của Thanh Tiêu Thiên ở, Thời Thanh Trúc ngồi cạnh cửa sổ, một tay nâng thẻ tre, tay kia chống cằm tập trung đọc sách.
Giữa lúc đó, bóng dáng uyển chuyển của Lăng Thi Mạn hiện ra, cô ta chậm rãi đi tới.
"Chủ thượng!"
"Có chuyện gì?"
Lăng Thi Mạn hỏi trong bất lực: "Rốt cuộc Tần Ninh này muốn làm gì thế ạ?"
"Đã một tháng trôi qua rồi, ta thấy các thế lực thánh vực kia không kiên nhẫn nổi đâu".
"Không phải lúc đó Tần Ninh nói một tháng sau đại trận sẽ được phá sao, vì sao các thánh trận sư cấp chín kia không một ai thành công ạ?"
Thời Thanh Trúc mỉm cười đáp lời: "Sao lại vội vàng thế kia?"
"Ta không vội nhưng suốt ngày mấy người kia cứ tới hỏi ấy ạ, phiền quá trời phiền".
"Đừng để ý tới họ".