Nếu nhà họ Tề có ý định diệt nhà họ Khương thật thì bọn họ gần như không có cửa thắng.
Đến lúc đó, cùng lắm là chết thôi.
"Xem ra, ngươi rất muốn chết nhỉ".
Tề Hữu Lâm cười khẩy nói: "Đã cho các ngươi mấy tháng để suy nghĩ rồi, tiếc rằng, các ngươi không biết quý trọng nó..."
Tề Hữu Lâm vung bàn tay to lên, nói: "Nghe hiệu lệnh của ta!"
"Võ giả nhà họ Khương, giết hết không tha!"
Vun vút...
Ngay sau đó, đám đệ tử nhà họ Tề đều xung phong lao lên.
Một đợt tấn công khủng khiếp nhanh chóng nổ ra.
Bây giờ, luồng khí thế hào hùng khiến người người sợ hãi lan rộng khắp nơi.
Hơn một ngàn võ giả chiến đấu với nhau, cảnh tượng của thành Trung Vân giờ đây ra sao có thể tưởng tượng ra được.
Vào giờ phút ấy, đối với võ giả trong thành Trung Vân mà nói, đây chẳng khác nào một kiếp nạn cả.
Rầm...
Từng tiếng ầm vang lên bên tai.
Bên trong đám đông, Tề Hữu Lâm nhanh chóng lao đến tấn công Khương Kính Nguyên.
"Lão phu đến đây xem thực lực của Tề Hữu Lâm ngươi như thế nào!"
Một tiếng hừ bỗng vang lên.
Lão gia tử nhà họ Khương, Khương Ung lao ra tham chiến.
Tề Hữu Lâm không có ý định lùi bước, tiếp tục lao đến tấn công.
Ầm...
Đại Thần Tôn.
Luồng khí thế bùng nổ giữa hai vị Đại Thần Tôn khiến cho nhà ở trong phạm vi quanh đó vài trăm dặm lập tức sụp đổ, hóa thành tro bụi.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngớt.
Lúc này, Khương Kính Nguyên không nói không rằng, chỉ lao đến tấn công Bao Nghiễn.
Còn Khương Đồng và Khương Hồng Lâm lại cùng nhau tấn công Nhiếp Quan.
Thoáng chốc, cả bảy vị cường giả đã giao đấu với nhau.
Thế nhưng, thực lực của Tề Hữu Lâm là Đại Thần Tôn trung kỳ, tuy Khương Ung mới chỉ đạt tới Đại Thần Tôn sơ kỳ, nhưng chống trả cũng không quá gian nan.