"Tốt tốt tốt!"
Hứa Lâm Thiên tức giận đến mức cả người run rẩy, nhưng lại không thể nói ra được câu nào.
"Mười tòa thành trì, Linh Ngự môn sẽ nhận".
Diệp Nam Hiên thu đao, nhanh chân bước ra bên ngoài võ trường, trở lại trong lầu các Linh Ngự môn.
"Sư tôn, đẹp trai không?"
Diệp Nam Hiên nhìn thấy Tần Ninh, liền không ngừng cười haha.
"Đẹp trai!"
Tần Ninh gật đầu nói.
Diệp Nam Hiên chắp tay nói: "Nhưng nếu so với sư tôn thì vẫn kém xa vạn dặm, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng lấy sư tôn làm chuẩn!"
Lý Huyền Đạo cũng bước chân ra, cười nói: "Tới lượt ta".
"Vẫn còn nữa hả?"
Dược Thập liền nói ngay: "Các ngươi điên rồi!"
"Có thù oán gì với nhà họ Hứa, nhà họ Thạch sao?"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại lạnh nhạt nói: "Mối thù không diệt hai nhà này thì thề sẽ không bỏ qua!"
Trong giọng nói bình thản của Tần Ninh mang theo một chút sát khí.
Dược Thập bỗng nhiên sững sờ.
Người đàn ông nhìn như không thích tranh giành quyền thế, bình tĩnh lạnh nhạt này, lúc phóng sát khí ra ngoài lại khiến người ta có cảm giác như là Luyện Ngục.
Lý Huyền Đạo đã đi ra.
Dược Thập tiếp tục nói: "Về phần ngươi thì sao?"
"Rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với nhà họ Linh?"
Tần Ninh nhìn thoáng qua lầu các nhà họ Linh, hai mắt nhắm lại, không nói gì thêm.
Đời thứ năm, Cửu Nguyên Đan Đế.
Hắn chưa hề nghĩ tới lúc mình trở về, cha mẹ đã qua đời, đệ đệ sẽ biến thành dáng vẻ già nua gần đất xa trời này, hơn nữa còn sắp không giữ được tính mạng.
Chỉ cần điều này thôi cũng đã đủ để giết những người kia rồi.
Mà bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.