"Không cho con vào, con lại cứ đòi vào đây bằng được".
Lâm Uyên cười mắng: "Giờ thì hay rồi, đi vào cũng có làm gì được đâu?
Nơi này và A Tị Địa Ngục nối liền với nhau, rồi cả hai cha con ta cũng sẽ bị hút vào bị A Tị Địa Ngục thôi".
"Có phải con vì cứu người đâu".
Tần Ninh đính chính lại: "Con tới đây là để cứu mẹ mà".
"Con...", Tần Ninh ngắt lời ông ấy: "Thôi, không nói mấy chuyện này nữa, rốt cuộc cha và nương đã xảy ra chuyện gì thế?
Vì sao lại bị Vô Tương Phật Tự bắt?
Ăn trộm chí bảo à?
Gan to thật đó".
Lâm Uyên tức giận trừng Tần Ninh một cái, nói: "Nói bậy nói bạ, hình như ba con lừa trọc già kia thỏa thuận với ai đó đấy".
"Ta và mẹ con đều bị lừa gạt".
"Lúc trước nhận được tin tức nói con đã trở lại, đang ở ngay trong Vô Tương Thiên, ta và mẹ con lập tức chạy từ Thương Vân Thiên tới Vô Tương Thiên, kết quả là... bị bắt".
"Bây giờ nhìn lại, chắc chắn tất cả đều là mưu kế".
Lâm Uyên nói với vẻ bất lực: "Sau khi bắt ta, chúng truyền tin tức ra ngoài, nói rằng hai bọn ta người thì bị bắt, kẻ thì bị giết, con chắc chắn sẽ chạy tới, rồi bọn chúng dụ con vào tháp Vô Tương để cứu ta, ép con buộc phải vào A Tị Địa Ngục để đi tìm mẹ con".
Tần Ninh gật đầu đáp lời: "Quả thật là... hết âm mưu này đến âm mưu khác..." "Nếu biết người và nương vẫn chưa chết thì con đã bớt hộc máu lại rồi".
"Tiểu tử thúi này, giờ này còn giỡn được hả?"
Tần Ninh cười ha ha: "Có phải lúc nào con cũng như vậy đâu, trước mặt người ngoài, con là Thông Thiên Đại Đế, nhưng trước mặt cha và mẹ thì con chỉ là con trai của hai người thôi".
"Điểm này không bao giờ thay đổi, chẳng qua là... con hơi nhiều cha mẹ chút thôi".
Nghe thấy câu này, Lâm Uyên cũng phá lên cười.
"Xem ra, cái này khác với lời con từng nói với bọn ta hồi trước. Bây giờ con có cảnh giới Biến Cảnh sơ kỳ nhưng lại khác một trời một vực so với những gì con nói khi xưa".
Lâm Uyên nói móc: "Ta còn nhớ năm đó, lúc con đi chuyển thế đã nói với bọn ta rằng, lần sau gặp lại, con chính là Thần Đế của chư thiên thế giới, nắm trong tay thần chỉ sinh tử của muôn vàn sinh linh, nhưng bây giờ... có đúng tí nào đâu!"
"Còn nữa, bộ dạng bây giờ của con chính là dáng vẻ làm Nguyên Hoàng Thần Đế mà hồi đó con nói đấy hả?"
"Hơ... không phải".
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Thất bại rồi ạ, tới kiếp thứ chín rồi mà cuối cùng vẫn bị kẻ khác hãm hại, không thể công thành viên mãn, kết quả là phải trở lại".
"Đây xem như kiếp thứ mười...", Tần Ninh nói với vẻ hơi ảm đạm: "Ở kiếp thứ nhất, kiếp thứ hai, kiếp thứ ba, kiếp thứ tư, có lẽ do số phận của con mà cha mẹ đều chết sớm, con toàn mồ côi cha mẹ mà lớn lên".
"Kể từ kiếp thứ năm trở đi, cha mẹ con đều còn sống, là hai phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên. Lần này con trở về, đến Cửu Nguyên Vực của Thượng Nguyên Thiên nhưng bọn họ đã bị Ma tộc sát hại..." "Sau đó đi Tây Hoa Thiên, kết quả ở Tây Hoa Thiên nghe được tin tức của hai người, bi thương quá độ nên hộc máu, suýt chút nữa đã làm phu nhân và đệ tử của con bị dọa sợ".
Lâm Uyên nghe đến đây thì nhìn Tần Ninh, nói: "Xin lỗi, do cha mẹ không tốt".
"Cha mẹ xin lỗi gì chứ?"