Bốn Tiên Vương đỉnh cấp chớp mắt đã bắt đầu chém giết.
Tần Ninh đứng trên lưng Cửu Anh.
Những Tiên Vương khác của Giang gia và Bạch gia có sơ cấp, tiểu thành, đại thành và cả đỉnh phong đều nhao nhao nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh cũng không nói nhiều.
Đông Hoàng tiên kiếm nắm trong tay.
Một thân trường bào màu trắng không nhiễm chút bụi trần.
Bóng dáng Tần Ninh từ trên không trung đáp xuống.
“Sau khi đạt đến cảnh giới Tiên Vương, ta chưa từng được chiến đấu một trận cho ra trò đâu!”
Uỳnh!!!
Trong chớp mắt.
Bóng người Tần Ninh lóe lên, xuất hiện ở bên cạnh một Tiên Vương sơ kỳ của Bạch gia, Đông Hoàng tiên kiếm quét ngang qua.
Uy của Tiên Vương bá đạo vô song lại cực kỳ khủng bố, thoáng cái đã áp đảo Tiên Vương sơ cấp của Bạch gia, trường kiếm dứt khoát chém ngang cắt đứt đầu của hắn ta.
Phập!!
Máu tươi bắn ra tứ phía.
Vết chém ngọt như cắt dưa thái rau, Tiên Vương kia cứ thế mà mất mạng.
Tần Ninh cầm kiếm đứng thẳng, nhìn mấy vị Tiên Vương của Bạch gia đứng bốn phía xung quanh, cất giọng âm u cười nói: “Nếu đã muốn lấy ta làm mồi nhử, vậy thì các ngươi cũng phải cho thêm nhiều mồi một chút chứ!”
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Lập tức từng vị Tiên Vương của cả Bạch gia và Giang gia tay cầm tiên binh, xông lên tấn công về phía Tần Ninh.
Một bộ áo bào trắng, một thanh kiếm dài, trong giờ phút này, vung kiếm dứt khoát không lưu tình...
Gió tanh mưa máu bùng lên.
Trên vùng đất từng là phủ đệ của Ninh gia ở Thái Ninh Vực lập tức hóa thành một chiến trường đẫm máu.
Ngoại trừ Bạch Anh, Giang Đằng là hai vị Tiên Vương đỉnh cấp ra, Tiên Vương của Bạch gia và Giang gia đều ở cấp bậc sơ cấp, tiểu thành, đại thành và đỉnh phong.
Nhưng mười mấy vị Tiên Vương bao vây tấn công Tần Ninh lại lập tức phát hiện ra, trên người vị Tiên Vương sơ cấp này bùng phát ra uy của Vương giả vô cùng đáng sợ, đến cả đòn tấn công của Tiên Vương đại thành mà hắn cũng có thể dễ dàng đập tan.
Cảnh giới Tiên Vương, cụ thể có năm đại cảnh giới.
Cảnh giới càng ít.
Cách biệt giữa mỗi một cảnh giới lại càng lớn.
Nhưng Tần Ninh này lại hoàn toàn bỏ qua cách biệt về cảnh giới này.
Giang Đằng và Bạch Anh cùng Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên giao đấu cũng dần phát hiện ra có điểm gì đó sai sai.
“Phải để mấy vị kia ra tay rồi!”
Giang Đằng cất lời: “Nếu không, Tiên Vương của hai nhà chúng ta sẽ bị tổn thất sạch”.
Bạch Anh hiểu ý, lập tức nắm lấy một lá cờ lớn màu máu, sau đó vứt thẳng lên bầu trời trên cao.
Một giây sau.
Tiếng gió rít gào, vang lên âm thanh u u.
Uỳnh uỳnh uỳnh...
Tiếng nổ trầm thấp vang lên liên tiếp.
Bầu trời nổi lên từng trận gió lớn.