Lúc này, Tần Ninh cũng nhìn về phía bọn họ, hắn nói: “Cẩn thận một chút, càng xa hoa càng chứng tỏ nơi này càng nguy hiểm…”
Nói xong, Tần Ninh bước về phía trước.
Đám người Bắc Minh Kiết, Bắc Minh Tuyết, Liễu Lãng không dám sơ suất, bọn họ bước vào đường hầm.
Ngay tại lúc bước lên con đường lát đầy Thổ Khuê Thạch này, mười người đều cảm nhận được nguồn dương khí nóng rực đang bốc lên, truyền từ lòng bàn chân vào trong cơ thể mình.
“Ồ?”
Tần Ninh ngớ người.
“Nóng quá…”, Thương Thuyên nhịn không được bèn than thở.
Dù sao thì bọn họ cũng có thực lực Chân Tiên rồi, sức nóng bình thường đều sẽ bị tiên khí triệt tiêu, nên bọn họ có thể thích nghi được.
Nhưng mà bây giờ đã đi được một đoạn đường rồi mà ngày càng thấy nóng hơn, hơn nữa bọn họ lại không thể hóa giải được.
Tần Ninh cười khẽ: “Đây là tiên trận, Tam Dương Tụ Thiên Trận!”
Tương Chính Thiên nghe thấy vậy liền tỏ ra kinh ngạc: “Đây là tiên trận cấp hai, rất khó để bày trận!”
Tất nhiên là hắn ta biết trận pháp này.
“Tam Dương Tụ Thiên Trận là trận pháp dùng mặt trời để hoạt động, không những vô hại mà còn có lợi cho tiên nhân nữa!”
Tần Ninh cười nói: “Không tồi”.
“Không biết trận pháp này có ngưng tụ được Tam Dương Tử không, nếu như có Tam Dương Tử, vậy thì chúng ta lời to rồi!”
“Vừa vào chỗ hiểm, còn chưa gặp được nguy hiểm mà đã vớ được kỳ ngộ rồi”.
Kỳ ngộ?
Bọn họ nhìn nhau, tỏ vẻ khó hiểu.
Tương Chính Thiên cũng nói: “Ta nghe gia gia nói rằng tuy Tam Dương Tụ Thiên Trận là tiên trận cấp hai nhưng mà tiên trận sư cấp ba không thể bày ra trận pháp này được”.
“Trận pháp này lấy lực lượng của mặt trời làm chất dẫn, vận chuyển trận pháp, sau khi hấp thu lực lượng của mặt trời, nếu còn dư thừa sẽ hóa thành Tam Dương Tử, nói đúng hơn là vật do khí chí cương chí dương ngưng tụ thành”.
“Tam Dương Tử có lợi ích rất lớn cho việc tu hành, nếu như Chân Tiên cửu phẩm như các ngươi nuốt được một viên Tam Dương Tử, thì không cần phải tu luyện cũng có thể bước vào cảnh giới Nhân Tiên!”
Nghe thấy vậy, bọn họ cả kinh.
Trời đất bao la, con người khó có thể nắm giữ được vạn vật.
Chỉ cần có được một chút Tam Dương Tử thì đã là chuyện không tưởng rồi.
“Để ta xem thử có hay không”.
Nói xong, Tần Ninh vung tay, tiên văn phát tán ra xung quanh.
Trên đường lớn, ánh nắng chói lóa chiếu rọi, nếu đếm thử thì có khoảng một trăm viên.
Tần Ninh vươn tay bắt thử, hơn một trăm viên ngọc đủ mọi kích cỡ, bên trên có hoa văn đỏ như lửa đang chuyển động rơi xuống tay Tần Ninh.