Ngay sau đó, Tần Ninh ngưng tụ từng đường thánh văn, từng cái hóa thành từng hoa văn, tập hợp lại một chỗ rất phức tạp, cuối cùng hóa thành một ấn chú, khắc vào hai mắt của Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Chốc lát, chỉ thấy đôi mắt Tần Ninh xuất hiện một vầng sáng màu xanh, trông hệt như mắt chim ưng.
Còn đôi mắt của Xích Vũ Thiên Phong Điêu lại trở nên có tính người hơn.
Xong, Xích Vũ Thiên Phong Điêu giương cánh bay lên trời.
Diện tích của Cửu U đài khá rộng lớn, trải dài hơn mười dặm, còn có rất nhiều đình đài điện các được xây rải rác khắp nơi.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu bay lượn, hòa lẫn vào màn đêm, tựa như một bóng hình mờ ảo, bay tới bay lui trên bầu trời.
Bay mãi, cuối cùng nó đã nhìn thấy được một người.
Đó là U Phần!
Nhìn thấy U Phần, Xích Vũ Thiên Phong Điêu chợt dừng lại, rồi lặng lẽ bám theo.
Lúc này, Tần Ninh nhờ vào đôi mắt của Xích Vũ Thiên Phong Điêu mà nhìn thấy U Phần đi vào một cung điện tọa lạc trên một ngọn núi trong Cửu U đài, tuy đã thấy hết tất cả, nhưng hắn vẫn chưa tiến lại gần.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ U Phần sẽ đi gặp U Hồn Thiên, dù sao U Hồn Thiên cũng là Thánh Vương, nếu tiến lại quá gần, không khỏi phát hiện ra được hơi thở của Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Tần Ninh lẳng lặng chờ đợi bên ngoài, mãi đến khi đêm đã khuya, U Phần mới bước ra khỏi nơi đó, thần thái trông có vẻ khá mờ mịt, hắn ta rời đi, rồi rảo bước tới một dãy núi...
Lúc này, Tần Ninh chậm rãi đuổi kịp hắn ta.
Đi mãi vào sâu bên trong, qua một vài đoạn quanh co, rồi bước vào một ngọn núi nhỏ bé khuất bóng, không mấy thu hút, U Phần dừng bước.
U Phần quan sát xung quanh, rồi mới cất bước đi thẳng vào trong đó.
Tần Ninh cũng đi theo...
Chỉ thấy bên trong sơn cốc treo vài ngọn đèn dầu heo hắt, trông vô cùng âm u.
U Phần đi đến trước một tòa lầu, ngừng bước.
"Ngày mai là đại lễ thành hôn của đôi ta, nếu vẫn chưa muốn gặp ta..."
"Cút!"
Trong lầu các, một giọng nói sắc lạnh bỗng quát lên.
Nghe được giọng nói lạnh lùng kia, Tần Ninh đang mượn đôi mắt của Xích Vũ Thiên Phong Điêu cũng phải run rẩy.
Đó là Diệp Viên Viên!
Là thật!
Trong sơn cốc, trên lầu các, sắc mặt U Phần trầm xuống, không còn ôn hòa như ban đầu, giọng nói đầy rét lạnh: "Ngươi chắc chắn?"
Bên trong tòa lầu, sự yên lặng đã kéo dài được một lúc lâu.
U Phần lại nói tiếp: “Ta biết nàng không sợ chết, nhưng nàng không sợ hại chết bọn họ sao?”
Hắn ta vừa nói xong, một lưỡi dao gió từ trong tòa lầu chém ra, đập mạnh vào hai cánh cửa chính, lúc này, hai cánh cửa đã mở toang.
“U Phần, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế!”
Lúc này, một người thiếu nữ bước ra, giọng nàng lạnh như băng.
Đó là một thiếu nữ có đôi mắt vừa trong veo như làn nước mùa thu vừa lạnh lùng như băng tuyết mùa đông, dường như đôi mắt của nàng có thể dễ dàng để lại ấn tượng sâu sắc ở trong lòng người khác.
Mười ngón tay nàng vô cùng tinh tế nhưng vào giờ phút này chúng lại trở nên trắng bệch.
Làn da của nàng trắng mịn như tuyết, bóng loáng, nõn nà, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp kia khiến người khác phải ngập ngừng, không dám tới gần.
Vòng eo mảnh khảnh, được bao bọc bởi chiếc thắt lưng bằng vải lụa màu xanh, chiếc váy dài đến mắt cá chân càng tôn lên dáng người cao gầy của nàng.
Mái tóc đen dài đong đưa theo từng cơn gió nhẹ.
Thiếu nữ đứng ở dưới ánh trăng giống như là một đóa hoa phù dung cao quý, thánh khiết, như một đóa sen trắng rực rỡ dưới bầu trời đêm, lạnh lùng cao ngạo.
Giờ phút này, ánh mắt U Phần nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn tới mức ngớ người.
“Diệp Viên Viên!”