Tần Ninh chậm rãi nói: "Ta đối xử với bốn người các ngươi như nhau".
"Thế nhưng... Thế nhưng, cho dù nói thế nào thì Sơn Minh đều là huynh đệ của ngươi, không phải sao?
Không phải các ngươi đã từng uống rượu với nhau, cùng nhau tu hành, cùng nhau trải qua sinh tử, nguyện ý giao phía sau lưng cho đối phương sao?"
Nói rồi, Tần Ninh lại đâm kiếm vào trong cơ thể Kỷ Tử Diễn, chậm rãi rút ra lần nữa.
"Ngươi giết ta đi, giết ta đi!"
Giờ phút này, Kỷ Tử Diễn đột nhiên gầm thét lên.
"Muốn chết?"
Tần Ninh chậm rãi rút kiếm Khảm Nguyên về, lại nhìn Kỷ Tử Diễn, thản nhiên nói: "Nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ để ngươi sống!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh nhìn quan tài, lại nhìn hai người Lôi Như Trần và Lôi Tự Trần, nói: "Hai người các ngươi nâng quan tài lên đi cùng ta!"
Đi?
Đi nơi nào?
Tần Ninh đứng ở cửa đại sảnh, nhìn về phía đám người Lâm tộc, chậm rãi nói: "Đi Lâm tộc, đón phụ thân của các ngươi trở về".
Vừa dứt lời, cả người Tần Ninh đã xông ra, trong đình viện, từng luồng kiếm khí gào thét lao ra, khí tức kinh khủng khuếch tán.
Từng tiếng kêu thảm vang lên, từng đoạn cánh tay cẳng chân trực tiếp nổ tung, bay lên trời.
Không lâu sau, trong đình viện đã toàn là chân cụt tay đứt, nhìn cực kỳ kinh khủng.
Mùi máu tươi bay ra, tất cả mọi người đều sợ hãi choáng váng.
Tần Ninh thu kiếm, đứng từ xa túm Kỷ Tử Diễn đến trước người, sau đó điều khiển Cửu Anh, không nói một lời lao vùn vụt rời đi.
Lôi Như Trần thì ngơ ngác nhìn về phía Phong Vô Khuyết, không nhịn được nói: "Phong thúc, chúng ta... làm gì đây?"
"Không nghe thấy gia nói sao?
Mang theo quan tài của cha ngươi đến Lâm tộc, đón cha ngươi trở về".
Phong Vô Khuyết vội vàng bay lên không đuổi theo... Mà lúc này, mấy người Thần Tinh Dịch, Trần Nhất Mặc cũng vội vàng đi theo.
Một mình Tần Ninh đứng ở trên cái đầu chính giữa của Cửu Anh, nhìn khung cảnh sông núi lùi về sau, trong tay xách Kỷ Tử Diễn nửa chết nửa sống.
"Tử Diễn...", Tần Ninh chậm rãi nói: "Ngươi nhìn giang sơn tươi đẹp này đi, ta đã từng dẫn bốn người các ngươi đi xem khắp núi sông này, sau này sẽ có một ngày ta rời đi, đến khi trở về lần nữa, ta lại dẫn các ngươi đi xem núi sông rộng lớn hơn, như thế nào?"
Tần Ninh ngồi xuống nhìn Kỷ Tử Diễn, hai ngón tay uốn cong, đưa đến trước mắt Kỷ Tử Diễn, nói: "Lúc đó ngươi trả lời như thế nào?"
"Ngươi nói, gia, ta chỉ thích núi sông của Trung Tam Thiên, cho dù thế giới có đẹp thế nào ta cũng không muốn đi, gia, ta sẽ ở Trung Tam Thiên chờ người, gia đừng quên chúng ta là được!"
Tần Ninh nhìn Kỷ Tử Diễn, nói: "Đúng không?"
Lúc này ông ta đang không ngừng rên rỉ, nhưng lại nói không ra lời.
"Thế nhưng!"
Tần Ninh bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, hờ hững nói: "Ngươi xứng được nhìn núi sông này sao?